Lý Thủy Đạo trầm mặc hồi lâu mới nói: "Thứ này phải dùng đến kham dư thuật."
"Chẳng lẽ đạo hữu ngươi am hiểu thuật này?" Hứa Kiếm Hùng quá đỗi vui mừng, lập tức hỏi lại.
Lý Thủy Đạo lắc đầu.
Tuy hắn có biết một chút trận pháp kham dư thuật, nhưng chẳng quá tinh thông, huống chi trong tay hắn không có la bàn phong thủy, dù muốn cũng không thể tìm được một con đường chính xác để khai quật.
"Ta và Lý đạo hữu mới quen đã thân, đáng tiếc thân ở trong lao ngục, trên người chẳng có vật gì quý giá. Đành tặng thanh kiếm này cho đạo hữu vậy." Hứa Kiếm Hùng vươn tay, đưa cho Lý Thủy Đạo một thanh kiếm.
Thanh kiếm này được đục đẽo từ một khối Hắc Diệu Thạch hoàn chỉnh, bên trên tản ra quang mang màu đen thâm thúy.
Tuy thanh Hắc Diệu Thạch Kiếm này không phải pháp khí nhưng lưỡi kiếm lại sắc bén dị thường.
Lý Thủy Đạo tiếp nhận thanh kiếm, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm sắc bén, mỉm cười nói: "Trên người Lý mỗ cũng không có vật gì khác, đành đưa cái đầu lâu của Hỗn Thế Ma Vương cho huynh đệ làm kỷ niệm vậy."
Hai người tặng quà cho nhau, rồi cứ như vậy mà chia tay...
Lý Thủy Đạo cầm theo trường kiếm Hắc Diệu Thạch đi tới hang động đá vôi cuối cùng.
U Tịch động.
Trong hang động đá vôi này có thể sản xuất ra lượng lớn U Tịch Thảo, nhưng chẳng có ai đến ngắt lấy.
Một nam nhân trung niên mặc áo tù đang ngồi một mình ở chính giữa hang động. Trên mặt ông ta mang theo tang thương, đôi mắt chết lặng vô thần, tóc tai lộn xộn, ống tay áo dính đầy bùn đất và bụi bặm.
Hẳn là người này đã ở lại nơi đây rất lâu rồi.
Lý Thủy Đạo chủ động đi về phía trước, cung kính ôm quyền hành lễ: "Tại hạ Lý Thủy Đạo, bái kiến Vân đạo hữu."
Đôi mắt Vân Vô Song khẽ nhúc nhích, sau đó lại quay về với tĩnh lặng, dường như người này không có chút hứng thú nào đối với sự xuất hiện của Lý Thủy Đạo.
Bản thân đã trải qua nỗi bi ai còn hơn cả cái chết, dường như đối phương đã lạnh nhạt với tất cả mọi thứ bên ngoài rồi.
Lý Thủy Đạo đang cầm Hắc Diệu Thạch Kiếm trong tay, lại đột nhiên thi triển một chiêu Băng Phách Hàn Lăng Phong Tuyết, rồi đến một chiêu Phi Tuyết Loạn Vũ...
Chỉ trong nháy mắt, gió tuyết đan xen, cuồng phong loạn vũ đã phủ kín xung quanh...
Ở thời điểm Lý Thủy Đạo thu kiếm, Vân Vô Song vốn đang chết lặng bên kia, lại kích động đứng lên, trong mắt lóe ra quang mang mừng rỡ. Ông ta hưng phấn hỏi: "Ngươi cũng là tu sĩ của Vân Mãng kiếm phái ta sao?"
Lý Thủy Đạo lắc đầu đáp: "Ta chỉ trùng hợp học được công pháp của Vân Mãng kiếm phái, chứ không phải là tu sĩ của Vân Mãng kiếm phái."
Trong giọng nói của hắn để lộ ra một chút chân thành.
Vân Vô Song nghe Lý Thủy Đạo trả lời, trong lòng thoáng có chút thất vọng, nhưng vẫn giữ thái độ thân mật. Ông ta mỉm cười nói: "Thì ra là thế, nếu ngươi không phải tu sĩ Vân Mãng kiếm phái, thì làm sao ngươi học được công pháp của bổn môn?"
Lý Thủy Đạo than nhẹ một tiếng, trực tiếp bịa đặt một câu chuyện: "Mọi chuyện bắt nguồn từ một lần ngoài ý muốn khi ta gặp được một vị tiền bối của Vân Mãng kiếm phái. Ngài là một vị lão giả mặt mũi hiền lành. Ngài thấy ta có hứng thú nồng đậm với kiếm pháp, đã quyết định truyền thụ công pháp của Vân Mãng kiếm phái cho ta."
Dù câu chuyện này có trăm ngàn chỗ hở, nhưng Vân Vô Song lại không truy cứu sâu hơn, chỉ tiếp tục tò mò hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại bị Ngũ Độc môn bắt đến nhốt ở nơi này?"
Lý Thủy Đạo thở dài một hơi, trên mặt đầy bất đắc dĩ, nói: "Chấp Pháp đường Ngũ Độc môn hoài nghi ta có liên quan đến cái chết của một tên tu sĩ có tiền đồ của Ma gia, thế là ta bị nhốt vào đây."
Vân Vô Song kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ Ma gia này là đệ nhất thế gia của Ngũ Độc môn?"
Lý Thủy Đạo trả lời: "Không tính là vậy, chỉ có thể coi là nhất lưu thế gia thôi."
"Chỉ vì nghi ngờ mà nhốt ngươi vào đây?" Vân Vô Song lộ vẻ đồng tình hỏi.
"Nếu bọn họ có chứng cứ xác thực, ta đã bị giết từ lâu rồi."
Vân Vô Song mở miệng an ủi: "Nói vậy tức là ngươi vẫn còn cơ hội ra ngoài?"
"Bất kể thế nào, ta cũng phải đi ra ngoài. Nếu bọn họ không thả ta ra ngoài, ta cũng nghĩ biện pháp để đi ra ngoài." Lý Thủy Đạo nói với vẻ mặt kiên định.
Vân Vô Song tán thưởng gật đầu: "Được! Rất có chí khí! Không vô dụng như lão phu."
"Vân đạo hữu, không biết vì sao ngươi lại bị nhốt trong này?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
Vân Vô Song cười khổ nói: "Vân Mãng kiếm phái và Ngũ Độc môn vốn đối địch với nhau, chẳng qua mâu thuẫn giữa hai bên còn chưa diễn biến thành đại chiến tông môn mà thôi. Ta rơi vào tay Ngũ Độc môn, bị giam giữ thì có gì là kỳ quái chứ?"
"Dường như Ngũ Độc môn còn đối địch với Thanh Lân đường ở Thương Châu nữa, có vẻ như Hỗn Thế Ma Vương kia chính là tu sĩ của Thanh Lân đường." Lý Thủy Đạo nói.
Nghe vậy, Vân Vô Song tò mò hỏi: "Làm sao ngươi qua được cửa ải của Hỗn Thế Ma Vương?"
Lý Thủy Đạo thản nhiên trả lời: "Ta giết hắn, mang theo cái đầu của hắn, một đường đi đến nơi đây."
Vân Vô Song nghe Lý Thủy Đạo trả lời như vậy, không khỏi lộ vẻ mặt kinh ngạc. Ông ta hỏi: "Vậy đầu của hắn đâu?"
Lý Thủy Đạo mỉm cười trả lời: "Ta đưa đầu của hắn cho Hứa Kiếm Hùng rồi."
Vân Vô Song nghe đến đó, không nhịn được cất tiếng cười to: "Ha ha ha ha... Lý Thủy Đạo, được lắm! Ngươi thật là dũng mãnh, ngay cả Hỗn Thế Ma Vương cũng bị ngươi giết. Hứa Kiếm Hùng kia khá mạnh, cũng được coi là một nhân vật, không ngờ cả hắn cũng chịu phục ngươi."
Lý Thủy Đạo cũng cười theo...
"Nếu Vân đạo hữu đã xuất thân từ Vân Mãng kiếm phái, chắc hẳn kiếm pháp trên người đã đạt đến trình độ thông thiên triệt địa rồi. Thanh kiếm này, ta muốn tặng cho đạo hữu." Lý Thủy Đạo dùng hai tay dâng thanh trường kiếm Hắc Diệu Thạch lên.
Vân Vô Song nhận lấy thanh trường kiếm bằng Hắc Diệu Thạch được Lý Thủy Đạo cung kính đưa tới, cảm nhận sự nặng nề và lạnh lẽo của thân kiếm. Sau đó, ông ta đứng lên, bắt đầu múa kiếm, thể hiện ra kiếm thuật tinh xảo của mình.
Kiếm quang lóe sáng, khí thế bàng bạc.
Vân Vô Song vừa múa kiếm vừa nói: "《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》 là một trong ba loại kiếm quyết bí truyền của Vân Mãng kiếm phái chúng ta. Đáng tiếc ngươi không phải tu sĩ bản môn, chưa từng tu luyện 《 Vân Ly Tâm Pháp 》, không thể phát huy môn kiếm pháp này đến mức tận cùng."