Đinh Ngọc Phượng mỉm cười nói: "Lý đạo hữu, ngươi yên tâm đi. Chỉ cần bên kia phán định có tội, ta sẽ nhờ gia tộc nói chuyện giúp ngươi, mau chóng thả ngươi ra ngoài."
Lý Thủy Đạo cảm kích nói: "Đinh đạo hữu, đa tạ ngươi đã giúp đỡ. Sau khi ta ra ngoài nhất định sẽ có trọng lễ cảm tạ."
Đinh Ngọc Phượng cười lắc đầu nói: "Lý đạo hữu, ngươi đừng khách khí như thế."
"Trong động không năm tháng, ta cũng không biết mình đã bị giam giữ bao lâu."
"Hai tháng." Đinh Ngọc Phượng nói.
"Ách... Mới có hai tháng thôi sao?"
"Đúng vậy."
Cổ họng, Cấm Bế lao ngục.
Đinh Ngọc Phượng mặc bộ y phục màu trắng lộ vẻ mặt khó xử nói: "Nếu hiện giờ trực tiếp đưa ngươi lên, có lẽ sẽ mang đến phiền toái cho ta, nếu ngươi ở bên dưới không gặp phải nguy hiểm, thì cứ tạm thời ở trong lao ngục thêm một tháng nữa, đợi Đổng Thiện Quý bị định tội, ngươi có thể đi ra."
"Không có nguy hiểm gì, trong lao ngục cực kỳ an toàn, cứ để ta ở lại bên dưới là được." Lý Thủy Đạo vội vàng nói.
"Vậy được..." Đinh Ngọc Phượng lại lấy một cái túi trữ vật từ trên người ra, nhét vào trong tay Lý Thủy Đạo.
"Đây là?" Vẻ mặt Lý Thủy Đạo tràn đầy nghi hoặc.
"Suỵt..." Đinh Ngọc Phượng ra hiệu cho Lý Thủy Đạo đừng nói nữa.
Dù sao nơi này cũng là cổ họng, bên ngoài có một vị cao thủ Nạp Hư cảnh canh giữ.
Lý Thủy Đạo nhanh chóng thu túi trữ vật vào trong ống tay áo.
"Lý đạo hữu, một tháng sau gặp lại." Đinh Ngọc Phượng ôm quyền nói.
"Ta tin tông môn nhất định sẽ trả lại công bằng cho ta." Lý Thủy Đạo nước mắt lưng tròng nói.
Sau khi Đinh Ngọc Phượng rời khỏi, tấm Thiên Quân Thạch Bi nơi cổ họng lại đóng vào, biểu cảm oan ức trên mặt Lý Thủy Đạo lập tức biến mất, chỉ còn lại một mảng lạnh như băng.
Ma Thiên Cương giao thủ với Lý Thủy Đạo từ một tháng trước, một tháng sau, Ma Thiên Cương lại xuất hiện ở Đoạn Đầu Sơn, sau khi xuất hiện, gã lập tức chết ngay trong ngày. Chuyện này rất khó dính dáng đến Lý Thủy Đạo.
Như vậy, kiểu gì ba đại thế gia ở Đoạn Đầu sơn cũng phải tìm được một người đến gánh tội chịu chết.
Đổng Thiện Quý không phải hung thủ, đối phương là một người thành thật bị gánh tội oan, cũng là một người đáng thương.
Lý Thủy Đạo hiểu rõ Đổng Thiện Quý kia không phải hung thủ, bởi vậy khẳng định là Chấp Pháp đường bên kia cũng không tìm được chứng cứ chứng minh Đổng Thiện Quý giết người, nhưng phong cách hành sự của Ngũ Độc môn Chấp Pháp đường luôn là thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Chỉ cần Đổng Thiện Quý vừa chết, thì không cần biết như thế nào, hiềm nghi của Lý Thủy Đạo cũng phải được rửa sạch.
Vấn đề là trong chuyện này vẫn có một lỗ hổng...
Nếu Đổng Thiện Quý không bị xử tử, ngược lại, gã cũng bị an bài đến Cấm Bế lao ngục giống như hắn thì sao?
Như vậy rất có khả năng, đối phương có thể biết được chuyện hắn từng thi triển một loại công pháp đặc biệt từ trong miệng đám "bạn tù" của hắn, mà môn công pháp này lại giống hệt 《 Huyết Thực Độc Chưởng 》của Ma Thiên Cương.
Nếu Đổng Thiện Quý kia nói tin tức này cho người quản ngục, khẳng định là gã có thể lập công chuộc tội, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với chuyện hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhất định phải nghĩ biện pháp để lấp kín lỗ hổng này.
Nghĩ đến đây, Lý Thủy Đạo dứt khoát xoay người rời đi...
U Tịch động.
Lý Thủy Đạo mặc áo tù lại một lần nữa đi đến nơi này.
Vân Vô Song cầm trên tay thanh trường kiếm Hắc Diệu Thạch do Lý Thủy Đạo tặng cho mình, một người múa kiếm trong gió tuyết, Lý Thủy Đạo đứng bên cạnh đối phương, lẳng lặng quan sát.
Đột nhiên Vân Vô Song thu kiếm, vẻ mặt vui sướng nói: "Đạo hữu, ngươi tới thật tốt, chúng ta lại luận bàn đi!"
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, hai người lại bắt đầu luận bàn. Bọn họ đánh có lui có lại, thân pháp linh động, kiếm chiêu tinh diệu, vui sướng lâm li mà đấu đến quên cả trời đất.
Đợi cho đến lúc cả hai bên đều kiệt sức, bọn họ mới dừng lại. Lý Thủy Đạo lấy hộp thức ăn từ trong túi trữ vật ra, bên trong có món ăn ngon và rượu ngon cực kỳ hợp khẩu vị. Dù cả hai người bọn họ đều đã tích cốc, nhưng ăn những món này, vẫn cảm thấy mỹ vị dị thường.
Trong lúc nâng ly cạn chén, đột nhiên Vân Vô Song mở miệng hỏi: "Sao ngươi lại có túi trữ vật?"
"Bằng hữu cho..." Lý Thủy Đạo lại nói thêm: "Có khả năng ta sắp rời đi rồi."
Nghe nói như vậy, Vân Vô Song có chút buồn bã mất mát.
"Nghĩa là ngươi sắp rửa sạch hiềm nghi giết chết tu sĩ Ma gia rồi?" Một lúc lâu sau, Vân Vô Song mới mở miệng hỏi.
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, khẳng định nói: "Có lẽ sắp được rửa sạch rồi."
"Chúc mừng." Vân Vô Song thở dài một hơi nói.
Đột nhiên vẻ mặt Lý Thủy Đạo trở nên ngưng trọng, nói: "Vân đạo hữu, ta và ngươi vừa gặp đã thân, ta có một chuyện cần ngươi hỗ trợ."
Vân Vô Song tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
Lý Thủy Đạo nhìn ông ta một cái thật sâu, vẻ mặt nặng nề nói: "Giúp ta giết một người."
"Ai?" Vân Vô Song hỏi.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo lóe sáng như điện, nói: "Người này tên là 'Đổng Thiện Quý', ta cũng không chắc hắn sẽ đến đây, nhưng nếu hắn đến đây thật, ta nhất định phải diệt trừ hắn."
Vân Vô Song gật đầu, sau đó tò mò hỏi: "Ta có thể biết vì sao ngươi lại muốn giết hắn không?"
Lý Thủy Đạo trầm mặc một lát mới lên tiếng: "Bởi vì hắn đã hại ta bị oan uổng, mới khiến ta phải chịu nỗi tai ương trong lao ngục này. Bởi vậy, ta muốn xử lý hắn, để xả luồng oán khí trong lòng."
Vân Vô Song lắc đầu nói: "Sao phải diệt trừ hắn? Cứ giữ hắn lại, để hắn tuyệt vọng ở trong này không phải càng tốt hơn sao?"
"Ta vẫn muốn hắn chết! Vân huynh, làm ơn đi!" Lý Thủy Đạo dứt khoát đưa túi trữ vật cho Vân Vô Song.
Vân Vô Song trông thấy vẻ mặt trịnh trọng của Lý Thủy Đạo, cũng biết hắn thật sự muốn diệt trừ người này, vì vậy mới nói: "Yên tâm đi, nếu ta gặp được hắn, nhất định sẽ lấy tính mạng của hắn."
"Đa tạ Vân đạo hữu, Vân đạo hữu đã truyền công pháp cho ta, còn giúp ta loại bỏ người này. Lý mỗ không có gì báo đáp, xin hãy nhận lấy vật này." Lý Thủy Đạo lại nói.
Vân Vô Song gỡ túi trữ vật trong tay Lý Thủy Đạo xuống, vẻ mặt ngạc nhiên rút một thanh trường kiếm từ bên trong ra. Đây là một thanh bạch ngọc trường kiếm, cấp bậc trung phẩm pháp khí.
Có thanh kiếm ấy, lại phối hợp với kiếm pháp của Vân Vô Song, gần như ông ấy đã đủ sức tung hoành vô địch trong khu Cấm Bế lao ngục này rồi.
Ngoại trừ thanh kiếm này, bên trong còn có hai bộ nho phục màu trắng.