-nguồn tại truyện-yy-pro-
"Lễ vật này quá nặng." Vân Vô Song thở dài một hơi nói.
"Nên như vậy." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
Vân Vô Song lộ vẻ mặt cảm động gật đầu.
"Lý đạo hữu, ta có nên tin tưởng ngươi không?" Đột nhiên Vân Vô Song mở miệng hỏi.
Lý Thủy Đạo nhíu chặt lông mày: "Vân đạo hữu, sao ngươi lại nói lời này?"
"Ta không tin ngươi, có thể tin tưởng ai được?" Vân Vô Song lẩm bẩm một câu, đột nhiên lại lộ vẻ mặt trịnh trọng nói: "Lý đạo hữu, có một việc ta cũng muốn nhờ ngươi giúp.".
Lý Thủy Đạo hỏi: "Vân đạo hữu, mời nói."
Chỉ nghe Vân Vô Song nghiêm túc nói: "Sau khi ngươi ra ngoài, hãy nghĩ cách nói cho chưởng môn Vân Vô Cực của Vân Mãng kiếm phái một câu."
Lý Thủy Đạo tò mò hỏi: "Là câu gì?"
Vân Vô Song nhẹ giọng thì thầm: "Da không phải da, họa không phải họa."
Lý Thủy Đạo nghi ngờ hỏi: "Có ý gì?"
"Ta không thể nói cho ngươi biết được, ngươi cứ nói với chưởng môn, đây là câu ta nhắn nhủ, ngài sẽ tin tưởng ngươi. Ta cũng tin tưởng, với trí tuệ của ngài, hoàn toàn có thể suy đoán được ý tứ trong đó." Vân Vô Song chậm rãi nói.
"Đối phương cũng biết ngươi đang bị nhốt bên trong Ngũ Độc môn sao?" Lý Thủy Đạo lại hỏi thêm lần nữa.
Vân Vô Song gật đầu.
"Được! Vân đạo hữu, xin yên tâm... Việc này ta nhất định sẽ làm thỏa đáng." Lý Thủy Đạo nhận lời.
"Ngươi định làm như thế nào?" Vân Vô Song dò hỏi.
"Việc này rất đơn giản, cứ viết một phong thư là được, nhưng một lá thư bình thường chắc chắn không thể đưa đến tay chưởng môn của Vân Mãng kiếm phái được, tốt nhất là nên gửi kèm một món tín vật." Lý Thủy Đạo cau mày nói.
"Ài... Lão phu lấy đâu ra tín vật bây giờ?" Vân Vô Song cười khổ lắc đầu.
Lý Thủy Đạo suy tư một lát mới nói ra: "Vậy được, ta sẽ đích thân chuyển lời này đến."
Vân Vô Song gật gật đầu, lại mở miệng nhắc nhở: "Nhất định phải chuyển đi trong vòng mười năm."
"Được." Lý Thủy Đạo trịnh trọng nhận lời.
Thủ đoạn đằng sau đã chuẩn bị!
Lỗ hổng duy nhất cũng đã bị lấp kín rồi, hiện tại chỉ cần chờ đợi...
Mỗi ngày, Lý Thủy Đạo đều loanh quanh ở cổ họng để chờ đợi, chờ một tháng mau tới.
Khoảng hai mươi mấy ngày sau, một tiếng vang nặng nề truyền đến, Thiên Quân Thạch Bi vốn luôn ngăn chặn ở cổ họng, lại chủ động dời đi, để lộ ra một thông đạo.
Vẻ mặt Lý Thủy Đạo tràn đầy kích động, vội vàng đi xuống phía dưới cổ họng chờ đợi, trong lòng tràn ngập chờ mong và bất an.
Hắn biết, đây chính là cơ hội để mình có được tự do.
Chỉ thấy hai tu sĩ áo trắng từ bên trong thông đạo nhảy xuống, trên người bọn họ mặc trường bào màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng.
Sau khi nhìn thấy Lý Thủy Đạo, một tu sĩ trong đó cẩn thận so sánh gương mặt của hắn với bức họa trong tay, chờ xác thực được thân phận của hắn, mới mở miệng dò hỏi: "Ngươi chính là Lý Thủy Đạo?"
Lý Thủy Đạo vội vàng gật đầu trả lời: "Đúng vậy."
Tu sĩ áo trắng nọ mỉm cười, nói: "Theo chúng ta ra ngoài đi."
Lý Thủy Đạo cảm kích nói: "Đa tạ đa tạ."
Hắn theo sát hai gã tu sĩ nọ đi ra bên ngoài.
Đương nhiên, bên ngoài vẫn là khu vực dưới lòng đất của Vạn Độc Thâm Uyên, nhưng so với ngục giam thì nơi này rộng rãi và sáng sủa hơn nhiều.
Tu sĩ tam giai của Ngũ Độc môn lúc trước vẫn canh giữ ở nơi này. Lão già nọ luôn lơ lửng giữa không trung, muốn rời khỏi ngục giam, nhất định phải đánh bại lão.
Lão chính là thiên kiếp của khu lao ngục này.
Không cần cứng rắn xông ra cũng có thể rời khỏi lao ngục, đúng là quá tốt rồi.
"Theo chúng ta đi thôi." Một tu sĩ áo trắng trong đó nói.
"Được." Lý Thủy Đạo khúm núm đi theo tu sĩ kia tới Thâm Uyên phường thị.
Tu sĩ áo trắng dẫn theo Lý Thủy Đạo đi tới một tiệm may, bảo hắn tự mình thay bộ y phục của tù nhân trên người đi. Lý Thủy Đạo tiến vào phòng thay đồ, cởi bỏ bộ trang phục tù nhân cũ nát kia, thay bằng một bộ áo bào trắng nõn.
Lúc trước, hắn vẫn giấu một cây độc châm ở sườn bên trong bộ đồ tù nhân cũ. Những thứ này đều là răng nọc của Thâm Uyên Sa Trùng, cũng là một loại tài liệu luyện khí không tệ.
Lý Thủy Đạo nhanh chóng chuyển dời độc châm đến bộ y phục mới, sau đó chỉnh sửa tóc, khiến toàn thân rực rỡ hẳn lên. Xong xuôi đâu đấy, hắn rời khỏi phòng thay đồ, tu sĩ áo trắng ở bên ngoài nhìn thoáng qua người hắn một cái, mới bình thản nói: "Đi theo ta."
Hai người cùng nhau rời khỏi phường thị, đi lên Vạn Độc Thâm Uyên, sau đó lại đồng thời thi triển độn quang, phi độn ra bên ngoài.
Hai luồng độn quang nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên sau hơn ba tháng, Lý Thủy Đạo được nhìn thấy ánh mặt trời. Hắn ngẩng đầu nhìn không trung cao xanh, sáng chói, cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời, trong lòng cảm khái vô vàn.
Xem như hắn đã vượt qua cửa ải Ma Thiên Cương này rồi!
Trải qua sự kiện lần này, Lý Thủy Đạo cũng được chân chính chứng kiến quá trình điều tra và thẩm phán của Ngũ Độc môn, đúng là tu sĩ của bốn đại gia tộc bên kia không thể giết lung tung được.
Tu sĩ áo trắng nói: "Lý đạo hữu, đi theo ta, có người muốn gặp ngươi."
Lý Thủy Đạo tiếp tục ngoan ngoãn nghe theo.
Hai người lại phi độn lên một tòa lầu, gặp một nữ nhân đang chờ đợi ở đó. Nàng mặc một bộ váy dài cung trang màu lam nhạt, bên hông đeo ngân câu. Vừa thấy bọn họ xuất hiện, nàng lập tức vẫy tay, ra hiệu cho tu sĩ áo trắng kia rời đi.
Lý Thủy Đạo chủ động tiến lên hành lễ, cung kính nói: "Thuộc hạ bái kiến đại sư tỷ."
Nàng này không phải Đinh Ngọc Phượng mà là Lam Hoa Ảnh.
Lam Hoa Ảnh mỉm cười nói: "Không cần đa lễ."
Dứt lời, nàng nâng chén trà lên, thản nhiên thưởng thức nước trà, mới mở miệng nói với Lý Thủy Đạo: "Ngươi cũng bị nhốt vào đó ba tháng rồi, có biết vì sao lại được đi ra không?"
Lý Thủy Đạo do dự một chút mới nói: "Đều nhờ đại sư tỷ hỗ trợ cứu viện, thuộc hạ mới có một ngày thoát khốn."
Lam Hoa Ảnh mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng là ta có giúp ngươi nói mấy câu."
Lý Thủy Đạo cảm kích nói: "Đa tạ đại sư tỷ."
Đột nhiên Lam Hoa Ảnh nghiêm mặt nói: "Nguyên nhân căn bản vẫn là cái chết của Ma Thiên Cương hoàn toàn không có liên quan gì đến ngươi, nếu không dù ta có nói gì, cũng không thể cứu ngươi được."