Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 592 - Chương 592: Trở Lại Thiên Trì Phường!

Chương 592: Trở Lại Thiên Trì Phường! Chương 592: Trở Lại Thiên Trì Phường!

-apptruyen-

Sau khi Lý Thủy Đạo cáo biệt tổ tông, hắn lập tức đi đến nơi này cùng nương tử Hạ Nhược Tuyết, đoàn tụ với phụ mẫu thân nhân, huynh đệ tỷ muội nhà mình, cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.

Trên bàn ăn trong nhà bày đầy thức ăn ngon lành phong phú, mùi thơm xộc vào mũi.

Lý Hạo Sơn ngồi trên chủ vị, trong ánh mắt tràn ngập vui mừng và kiêu ngạo. Ông ấy nhìn Lý Thủy Đạo, nhẹ nhàng nói: "Thủy Đạo à, ngươi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng trở về bên cạnh chúng ta rồi, thật không dễ dàng chút nào, đến đây..."

Lý Thủy Đạo dùng hai tay nâng chén rượu lên, nói: "Tất cả đều nhờ tông môn minh xét mọi việc, đều nhờ tổ tiên phù hộ, đều nhờ phụ mẫu ủng hộ, ta mới có thể kiên trì chờ được đến một ngày nỗi oan ức được rửa sạch!"

Mẫu thân Khương thị dịu dàng vỗ vỗ tay Lý Thủy Đạo, trong mắt lóe lên một vòng lệ quang: "Thủy Đạo, ngươi thành thật như vậy, chắc chắn sẽ không giết người, chúng ta đều biết là ngươi bị oan uổng."

Hạ Nhược Tuyết điềm tĩnh ngồi một bên, chỉ cười mà không nói.

Lý Thủy Tây và Lý Thủy Đông cũng ngập tràn vui sướng, ba huynh muội bọn họ ôm lấy nhau, tiếng cười quanh quẩn trong phòng.

Giờ khắc này, trong không khí chỉ còn lại cảm giác ấm áp và đoàn kết của gia đình.

Bọn họ ngồi quanh bàn ăn, hưởng thụ mỹ thực, vui vẻ trò chuyện về tình hình gần đây của nhau. Tiếng cười và tiếng hoan hô đan vào cùng một chỗ, bầu không khí tràn ngập niềm vui của cả gia đình.

Màn đêm buông xuống, Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết cùng nhau phi độn rời đi, trở về Thiên Trì phường.

Thiên Trì phường.

Trên thạch lâu, gió nhẹ lướt qua, nhẹ nhàng cuốn tà áo lụa màu đen trên người Hạ Nhược Tuyết và vạt nho bào màu trắng trên người Lý Thủy Đạo. Hơn ba tháng, đây là lần đầu tiên Lý Thủy Đạo được nhìn thấy ánh trăng sáng nhô lên cao.

Đúng là không dễ dàng...

Lý Thủy Đạo dịu dàng vén mái tóc đen của Hạ Nhược Tuyết lên...

Hai người lặng lẽ đứng đối diện nhìn nhau, không nói gì nhưng trong con ngươi chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của nhau.

Ánh trăng trên bầu trời cùng những vì sao tô điểm giữa hư không, nhẹ nhàng chiếu lên người bọn họ, giống như một quầng sáng nhu hòa.

Hai người lẳng lặng đắm chìm dưới ánh trăng...

Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng vuốt ve gò má Hạ Nhược Tuyết, nhẹ nhàng nói: "Tuyết Nhi, lần này đa tạ nàng."

Hạ Nhược Tuyết mở miệng, thanh âm dễ nghe như tiếng suối trong: "Ta không làm gì cả."

"Chính vì nàng không làm gì cả, ta mới có thể thuận lợi rời đi." Lý Thủy Đạo lại dịu dàng nói.

"Vậy bây giờ, ta có thể làm được chưa?"

"Làm được rồi."

...

Bọn họ nắm chặt tay nhau, tiếng tim đập như hòa cùng một nhịp.

Bọn họ hân hoan phóng thích tình yêu tràn đầy trong lòng ra ngoài, giống như cả thế giới cũng bị tình yêu của bọn họ bao vây.

Lý Thủy Đạo say mê hấp thụ ánh trăng. Ba tháng rồi, đây là lần đầu tiên hắn được hấp thu nguyệt chi tinh hoa.

Trải qua một đêm tu luyện, vào sáng sớm, Lý Thủy Đạo hoạt động gân cốt một phen, sau đó đi tới thư phòng của mình.

Hạ Nhược Tuyết nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, trực tiếp lấy một tấm lệnh bài từ trong túi trữ vật tới. Trên tấm lệnh bài này có khắc một cái đầu lâu đen nhánh, ngọn quỷ hỏa màu đỏ đang hừng hực thiêu đốt trong hốc mắt của cái đầu lâu kia, không ngừng tản ra một luồng khí tức thần bí.

Lý Thủy Đạo ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên tấm lệnh bài trong tay Hạ Nhược Tuyết, tò mò hỏi: "Cái này … chẳng lẽ là?"

Hạ Nhược Tuyết mỉm cười giải thích: "Vật này chính là Chiêu Nghi lệnh, có được nó nghĩa là Thiên Trì phường đã trở thành gia tộc tu tiên phụ thuộc của 'Diệu Âm Các' rồi. Chúng ta có thể đề cử môn nhân đệ tử của Thiên Trì phường đi đến Diệu Âm Các hoàn thành nhiệm vụ, kiếm lấy công huân, đồng thời, bọn họ cũng có thể học tập diệu pháp truyền thừa của Diệu Âm Các. Chưa hết, chúng ta còn có thể hưởng chung tin tức của Ám môn, cũng thuận tiện nghe ngóng bất cứ một tin tình báo nào."

Lý Thủy Đạo khẽ nhướng mày, rồi hài lòng gật gật đầu: "Rất tốt... Nhưng chúng ta không nên đặt trọng điểm vào chuyện tiếp nhận nhiệm vụ sát thủ, đó là hành vi cực kỳ ngu xuẩn. Nàng nên điều động một số nhân thủ đi tổ chức Ám đường, lấy hoạt động thu thập tình báo làm chủ. Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải thu thập tình báo, đừng lơ là, đợi đến lúc cần mới nghĩ tới chuyện đi thu thập. Nàng phải biết rằng, tình báo cũng là một loại tài nguyên, thậm chí nó còn là một trong số những loại tài nguyên quan trọng nhất trong tu hành. Nàng có thể tìm Cúc Mục Cẩm học tập phương pháp thu thập và quản lý tình báo."

"Được, phu quân." Hạ Nhược Tuyết trịnh trọng gật đầu đồng ý.

"Đây là sổ sách của bí khố." Hạ Nhược Tuyết lại đưa một xấp sổ sách thật dày cho Lý Thủy Đạo.

Lý Thủy Đạo nhận lấy xấp sổ sách nọ, cẩn thận lật xem phần thu chi phía sau. Trên cuốn sổ này có ghi chép nội dung rửa linh thạch, có thể nói đây chính là thông tin cơ mật cao độ.

(Rửa linh thạch cũng tương tự như hành vi rửa tiền)

Lý Thủy Đạo cẩn thận lật xem, sau khi đọc hồi lâu, mới hài lòng gật gật đầu: "Rất tốt, tiền lời của những thứ này không tệ. Ngày mai chúng ta tổ chức mạc hội, nàng thông báo để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng đi."

Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu, lập tức xoay người rời đi.

Một lát sau, Chu Hồng Linh cầm sổ sách trong tay đến báo cáo.

Xấp sổ sách này ghi lại tình huống thu chi bình thường của Thiên Trì phường trong ba tháng qua, không liên quan đến chuyện rửa quặng.

Lý Thủy Đạo cẩn thận lật xem nội dung bên trong, có lỗ vốn, nhưng không lỗ quá nhiều.

Ngay từ khi bước vào, trên mặt Chu Hồng Linh đã có chút lo lắng, hóa ra là vì chuyện này. Lý Thủy Đạo cười nhạt một tiếng, sau đó dịu giọng an ủi: "Không cần phải lo, có chút lỗ vốn cũng là tình huống hoàn toàn hợp lý hợp tình mà."

"Dù vậy, ta vẫn lo lắng, nếu tình trạng thu không đủ chi cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sợ phường thị này cũng không thể mở cửa được nữa, phải giảm bớt một chút lương tháng, hoặc là giảm bớt khoản chi tiêu cho lợi tức."

"Những thứ này không thể giảm bớt được." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Nhưng cứ để tình trạng thu không đủ chi này kéo dài, phường thị khó có thể tiếp tục duy trì được."

Bình Luận (0)
Comment