Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 593 - Chương 593: Âm Mưu!

Chương 593: Âm Mưu! Chương 593: Âm Mưu!

"Nàng yên tâm... Phường thị có nguồn thu nhập khác, việc này nàng không cần phải lo lắng, nhưng đương nhiên, nàng chỉ cần biết như vậy là được, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài." Lý Thủy Đạo mỉm cười giải thích.

Tới lúc này, Chu Hồng Linh mới nín khóc mỉm cười.

"Hồng Linh, trong khoảng thời gian này, nàng cũng vất vả rồi." Lý Thủy Đạo kéo Chu Hồng Linh đến bên cạnh, vươn tay tới, nhẹ nhàng vuốt ve nàng.

Bầu không khí trong thư phòng dần trở nên thân thiết hơn...

Hai người bắt đầu chia sẻ về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống và sở thích với nhau.

Tới cuối cùng mọi âm thanh đều biến mất, bọn họ dùng phương thức trực tiếp nhất, đơn giản nhất để chuyển đến nhau sự ủng hộ và tình yêu thương, một loại trao đổi không tiếng động nhưng đầy sâu sắc và đi thẳng đến tâm can...

Ma Sát Nhai.

Một mình Lý Thủy Đạo phi độn đến tận nơi này.

Tu sĩ thủ vệ biết Lý Thủy Đạo, nên không ngăn cản, để mặc cho hắn phi độn đến một gian lầu trúc quen thuộc.

Lầu trúc nọ cực kỳ thanh tịnh, xinh đẹp, lẳng lặng đứng sừng sững trong núi, được một mảnh rừng cây màu xanh biếc và hư không màu lam nhạt cùng những đám mây trắng vờn quanh.

Gió nhẹ thổi qua, lá trúc truyền đến tiếng xào xạc, mang đến cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh bình hòa.

Lý Thủy Đạo bước lên Trúc lâu, trước mắt chợt xuất hiện một nữ tử mặc cung trang dung mạo tuyệt mỹ.

Đinh Ngọc Phượng mặc một bộ váy dài hoa lệ, tà váy nhẹ nhàng tung bay, da thịt trắng nõn như ngọc, giữa đôi lông mày để lộ ra một tia hòa nhã và trí tuệ.

Mái tóc dài của nàng như thác nước buông xuống ngang hông, phần đuôi tóc nhẹ nhàng uốn cong lại, tinh tế bay trong gió.

Trong lòng Lý Thủy Đạo chợt dâng lên một luồng cảm giác quen thuộc, hắn không nhịn được khẽ thì thào tự nói: "Ngọc Phượng, đã lâu không gặp."

Trong mắt Đinh Ngọc Phượng lóe lên một tia sáng nhu hòa. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn người vừa tới, khóe môi cong lên, khe khẽ mỉm cười.

Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt để lộ ra một loại cảm giác quyến luyến và yêu thương sâu sắc.

Lý Thủy Đạo đến gần Đinh Ngọc Phượng, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, dịu dàng nói: "Ngọc Phượng, ta biết lần này quá hung hiểm, may nhờ có ngươi, nếu không có ngươi, ta muốn ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy."

Đinh Ngọc Phượng dịu dàng nhìn chăm chú vào Lý Thủy Đạo, nhẹ giọng đáp lại: "Ngươi là kỳ tài của bổn môn, bị nhốt vào Cấm bế lao ngục trong Thâm Uyên cũng là một loại tổn thất của cả tông môn."

Lý Thủy Đạo đến gần Đinh Ngọc Phượng, lòng đầy thành ý nói: "Đinh cô nương, ta nguyện dùng trọng lễ để bày tỏ lòng biết ơn của mình."

Đinh Ngọc Phượng nghe vậy, chỉ mỉm cười lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta không cần trọng lễ của ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể bình an vô sự."

Lý Thủy Đạo cảm nhận được thiện ý của Đinh Ngọc Phượng, trong lòng càng thêm cảm động. Hắn kéo tay Đinh Ngọc Phượng tới, dịu dàng nói: "Ngọc Phượng, ta biết tâm ý của nàng."

Đinh Ngọc Phượng ngượng ngùng quay đầu lại, không dám nhìn vào mắt Lý Thủy Đạo.

"Lễ vật lần này, chắc chắn nàng sẽ thích." Chỉ thấy Lý Thủy Đạo lấy từ trong ngực ra một tấm khăn lụa mềm mại, nhẹ nhàng bịt lên đôi mắt của Đinh Ngọc Phượng, dần dần ngăn cách thế giới của nàng.

Đinh Ngọc Phượng rất phối hợp, để mặc cho Lý Thủy Đạo che mắt nàng lại, chỉ lẳng lặng chờ đợi bước tiếp theo của hắn.

Đúng lúc này, nàng cảm nhận được một ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của mình, xúc cảm giống như một cơn gió xuân thổi qua cánh hoa mềm mại, làm trong lòng nàng không khỏi nhộn nhạo rung rinh.

Và đương nhiên Lý Thủy Đạo cũng không dừng lại ở đây...

...

Trên chiếc giường trong Trúc lâu.

Đinh Ngọc Phượng ghé vào lồng ngực Lý Thủy Đạo, thân thể mềm mại như được làm từ nước.

"Thông tin tù nhân tích lũy đủ một vạn công huân là có thể rời khỏi Cấm Bế lao ngục chỉ là một âm mưu..." Đột nhiên cánh môi đỏ của Đinh Ngọc Phượng khẽ mở, tiết lộ một tin tức kinh người.

Trong lòng Lý Thủy Đạo khẽ động, hắn lập tức dò hỏi: "Ý của nàng là… kể cả khi những tù binh kia đã tích lũy được một vạn công huân, bọn họ cũng không thể rời khỏi Cấm Bế lao ngục?"

"Nếu những kẻ tù tội kia tích lũy đủ công huân, bọn họ sẽ được cho ra ngoài, nhưng ngay khi vừa bước ra ngoài, thứ chờ đợi bọn họ chính là cái chết, muốn tự do, đó là điều không tưởng." Đinh Ngọc Phượng giải thích.

Dù nghe xong câu này, trong lòng Lý Thủy Đạo cũng có chút khiếp sợ, nhưng có lẽ, đây là chuyện hợp tình hợp lý.

Tin tưởng vào những kẻ chế định ra quy tắc tuyệt đối là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

Khó trách… trong động đá vôi của Vân Vô Song có nhiều U Tịch Thảo như vậy, nhưng ông ấy hoàn toàn không định nộp chúng lên trên, ngay cả Hứa Kiếm Hùng, dưới tay gã có nhiều huynh đệ như vậy, nhưng cũng chưa từng có ý định đi nộp tài nguyên...

Vân Vô Song vốn là đệ tử của đại gia tộc trong Vân Mãng kiếm phái, đương nhiên sẽ hiểu rất rõ về thủ đoạn của những đại gia tộc kia.

"Chàng có thể rời đi, toàn bộ đều dựa vào kết quả thỏa hiệp giữa bốn đại gia tộc chúng ta, nếu không, vĩnh viễn chàng cũng không thể ra ngoài được." Đinh Ngọc Phượng giải thích.

Lý Thủy Đạo lại một lần nữa ôm chặt lấy Đinh Ngọc Phượng, nói: "Phượng Nhi... Nếu không có nàng tương trợ, sợ rằng ta vẫn bị vây ở nơi đó."

Đinh Ngọc Phượng nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nói: "Chàng và ta đã là phu thê rồi. Trong tương lai, sớm muộn gì chàng cũng đến ở rể Đinh gia thôi, đến khi đó, rất nhiều bí mật ta đều sẽ nói cho chàng biết..."

"Thật ra, ai mới chân chính là kẻ giết chết Ma Thiên Cương kia, trong lòng Ma gia đều biết cả..." Đinh Ngọc Phượng tiếp tục nói.

Ánh mắt Lý Thủy Đạo lóe sáng, lập tức hỏi: "Là ai giết?"

Ánh mắt Đinh Ngọc Phượng trở nên âm trầm nói: "Ngoại trừ Lam gia, còn có thể là ai đây?"

Lý Thủy Đạo thoáng suy tư một lát mới nói: "Ngày đó, ta đại chiến với Ma Thiên Cương, không hề bị ảnh hưởng bởi huyết độc của hắn, là vì hai năm trước, Lam Hoa Ảnh từng đưa cho ta một cuốn đạo thư đặc thù, tên là 《 Huyết Độc Ma Thư 》. Sau khi ta nghiên cứu quyển sách này, đã phối chế ra giải dược huyết độc, lúc ấy mới có thể dễ dàng chiến thắng được Ma Thiên Cương, nếu không, tuyệt đối không thể ép hắn dùng đến Vạn Độc Xuyên Tâm."

-đọc tại truyện-y-y-pro-

Bình Luận (0)
Comment