Triệu Linh Nhi dẫn theo chín người gặp được Cúc Mục Cẩm ở bên trong Nhạc lâu, trên người Cúc Mục Cẩm mặc một bộ y phục bằng tơ lụa màu trắng, đang nhàn nhã gảy đàn tranh. Nhạc khúc ưu mỹ động lòng người, như nước suối chảy xuôi trong núi.
Nàng nói xong, chín nữ tử đứng trước mặt Cúc Mục Cẩm lập tức mở miệng giới thiệu theo thứ tự.
"004, 005, 006... 012."
"Tham kiến Cúc phu tử." Các nàng đồng thanh nói.
Cúc Mục Cẩm gật gật đầu, mỉm cười nói: "Nếu có người ngoài ở đây, cứ nói tên của mình như bình thường."
"Tuân mệnh." Các nữ đồng thanh trả lời.
"Các ngươi đi đường mệt nhọc, vất vả rồi, hãy vào ăn cơm trước đã." Cúc Mục Cẩm thân thiết nói.
Một bàn đồ ăn phong phú đã được dọn sẵn tại đại sảnh của Nhạc lâu, mùi thơm xông vào mũi, làm người ta thèm muốn nhỏ dãi.
Cúc Mục Cẩm và Triệu Linh Nhi cũng đi vào, các nàng cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu hưởng thụ bữa thịnh yến này.
Đồ ăn tinh xảo tuyệt vời, còn tinh xảo gấp trăm lần những món đồ ăn các nàng được ăn ở Thần Mộc thành.
Chúng nữ ngồi vây quanh một chỗ, cười nói nhẹ nhàng, hưởng thụ thời khắc tốt đẹp này. Trong lúc dùng cơm, các nàng cùng trao đổi kinh nghiệm và hiểu biết lẫn nhau, cũng như chia sẻ những khát khao và mơ ước đối với chuyện tu hành.
Một bàn đồ ăn phong phú này, không chỉ lấp đầy cái bụng của các nàng, càng tẩm bổ tâm linh của các nàng.
Sau khi nhóm nữ tử dùng cơm xong, Cúc Cẩm Mục lập tức chia những gian phòng độc lập cho các nàng.
Trên tường có treo những tấm bảng gỗ ghi danh hiệu của mỗi người, từ 004 đến 005, một mực kéo dài đến 012, sắp xếp theo thứ tự...
Những gian phòng này sẽ trở thành nơi các nàng tu hành trong tương lai, tuy không lớn, nhưng lại là không gian độc lập của mỗi người.
Kim Xảo đẩy cửa phòng của mình ra, trong phòng tràn ngập một luồng khí tức tươi mát. Trên giường được trải sẵn đệm chăn trắng nõn, trên mặt có đặt một bó hoa tươi. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, để lại một vệt sáng ấm áp.
Ở trong này, nàng cảm nhận được một loại vinh quang đặc thù, nó đánh dấu cho thân phận của nàng ở trong Ám đường, đó cũng chính là danh hiệu được người ta tỉ mỉ khắc lên chiếc bảng treo bên ngoài cửa phòng.
Sau đó, chúng nữ được mời đến bồn tắm phía sau tiểu viện.
Hậu viện của Nhạc lâu có một cái ao tắm, nước suối róc ra róc rách chảy vào trong ao, nước ao trong suốt, có thể nhìn xuống đáy...
Kim Xảo cởi bộ y phục trên người xuống, nhẹ nhàng bước vào bồn tắm. Độ ấm vừa vặn, nước hồ trong vắt lóe lên một tia sáng nhạt dưới ánh mặt trời.
Nàng cảm nhận được giọt nước nhẹ nhàng lướt qua da thịt, tựa như một chút yên tĩnh và thoải mái đang chảy xuôi tận đáy lòng.
Nàng nhìn thấy Cúc Mục Cẩm và Triệu Linh Nhi cũng cởi y phục trên người xuống, nhảy vào trong nước, các nàng vui vẻ chơi đùa, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh và thả lỏng này.
Kim Xảo chú ý thấy trên bụng của Triệu Linh Nhi và Cúc Mục Cẩm đều có một sợi màu đỏ, nhìn như ký hiệu. Dường như sợi dây đỏ này có ý nghĩa đặc thù của mình, nàng rất muốn biết lai lịch và ý nghĩa của nó...
Sau thời gian tắm rửa, chúng nữ lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.
Kim Xảo nằm trên giường, suy nghĩ quanh quẩn trong đầu...
Nàng nhớ tới cảnh tượng bản thân chém giết cùng sơn tặc trong rừng, nhớ tới khoảnh khắc Triệu Linh Nhi không ngừng cường điệu về hành động che giấu dao găm, cả một sợi dây đỏ dưới bụng bọn họ, dường như thứ này tượng trưng cho thân phận và sứ mạng của hai người ấy, nàng khát vọng có được nó.
Nàng tưởng tượng ra con đường tu hành của chính mình trong tương lai, cõi lòng lại tràn ngập chờ mong và khiêu chiến.
Nàng muốn nỗ lực tu luyện, muốn trở thành một tu tiên giả chân chính.
Ngày hôm sau, chín người họa sĩ tiến vào Nhạc lâu, vẽ chân dung cho chín nữ tử.
Kim Xảo mặc một bộ trang phục lộng lẫy, khí chất nội liễm ngồi trước mặt họa sĩ. Họa sĩ cầm bút vẽ, nhanh chóng chớp được dung nhan và khí chất của nàng...
Buổi chiều, chín bức tranh mỹ nữ đã được đưa đến thư phòng của phường chủ Thiên Trì phường.
Kim Xảo tưởng tượng ra biểu cảm của phường chủ lúc ngài nhìn thấy chân dung của nàng, hy vọng dung nhan của mình có thể lưu lại trong lòng ngài một ấn tượng sâu sắc.
Lúc chạng vạng tối, sau khi chúng nữ cùng ăn cơm tối xong, Cúc Mục Cẩm lập tức mở miệng tuyên bố: "Đúng nửa đêm nay, 004 sẽ đi gặp chủ nhân, buổi tối ta, Triệu Linh Nhi và 004 sẽ cùng nhau tắm rửa, các ngươi cần phải chờ cho đến sau khi chúng ta rời đi mới có thể sử dụng bồn tắm."
Chúng nữ nghe được tin tức này, đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía 004, bên trong tràn ngập chờ mong và tò mò.
Một nữ tử không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "004 đã được tu luyện rồi ư?"
Cúc Mục Cẩm gật gật đầu. Cái gật đầu này lập tức làm chúng nữ càng thêm chờ mong vào tương lai của 004.
Một nữ tử khác hỏi: "Vậy chúng ta phải chờ tới khi nào?"
Cúc Mục Cẩm nghiêm túc trả lời: "Nghi thức mở ra con đường tu luyện vô cùng rườm rà, mỗi ngày chỉ có thể mở ra cho nhiều nhất là một người tu luyện, mà chuyện này cũng làm chủ nhân có chút mệt nhọc. Ngài cần phải nghỉ ngơi đầy đủ sau mỗi lần như vậy. Nhưng mọi người không cần phải lo lắng, trong vòng một tháng, tất cả đều có thể bắt đầu tu luyện."
Chúng nữ nghe được tin tức này, vẻ mặt đều trở nên hưng phấn, chờ mong và kích động. Các nàng biết thời cơ để mình bước vào tu tiên giới sẽ đến rất nhanh thôi.
Cúc Mục Cẩm lại mở miệng dặn dò: "004 đừng ăn quá no!"
Lúc này, trong lòng Kim Xảo đang ngập tràn khẩn trương và hưng phấn, những món đồ ăn tinh xảo cũng trở nên vô vị, nàng nhanh chóng buông bát đũa xuống. Nàng hiểu rất rõ, vì nghi thức tu luyện tối nay, mình cần phải giữ gìn thân thể thanh tịnh và mẫn cảm.
Dùng cơm xong, Cúc Mục Cẩm và Triệu Linh Nhi lập tức dẫn theo Kim Xảo đi đến bên cạnh bồn tắm. Cả ba nàng đều cởi y phục trên người, bước xuống hồ...
Giọt nước trượt từ trên thân thể các nàng xuống dưới, rơi vào hồ nước, làm dấy lên từng vòng gợn sóng.
Gió nhẹ thổi qua, hơi nước trên mặt hồ nhẹ nhàng phiêu tán, giống như một tầng lụa mỏng, phủ lên, nhuộm đẫm, khiến cho bóng dáng của các nàng càng thêm mê ly, ảo diệu.
Trong hơi nước mờ mịt, da thịt các nàng lóe lên một tầng quang mang óng ánh, rực rỡ như trân châu.