Lý Thủy Đạo đi đến trước quầy, trực tiếp hỏi thẳng: "Xin hỏi có thể thuê Luyện Đan phòng ở đây hay không? Ta muốn tự mình thử nghiệm Luyện Đan Thuật."
Chưởng quầy mỉm cười lắc đầu, trong giọng nói để lộ ra một tia áy náy: "Thật xin lỗi, Luyện Đan phòng ở đây đã được thuê dài hạn, không cho thuê."
Lý Thủy Đạo mỉm cười nói: "Ta có thể trả gấp đôi giá."
Chưởng quỹ lộ vẻ khinh thường liếc qua Lý Thủy Đạo, nói: "Không cho thuê, trả bao nhiêu linh thạch cũng không cho thuê."
"Ngươi! Đúng là đáng ghét." Hạ Nhược Tuyết thấy vậy, trong lòng sinh ra bất mãn, chuẩn bị ra tay giáo huấn đối phương.
Lý Thủy Đạo vội vàng vươn tay, dùng sức kéo nàng một cái, trực tiếp kéo nàng ra sau lưng.
"Đi!" Lý Thủy Đạo dùng giọng mệnh lệnh nói.
Hạ Nhược Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn chưởng quầy, không hề che giấu sát ý trong mắt. Nhưng chưởng quầy Thông Linh cảnh kia lại chẳng buồn quan tâm đến bọn họ. Đúng là tu vi của gã yếu thật, nhưng gia tộc tu tiên sau lưng Phượng Tê câu này lại là tồn tại không ai chọc nổi.
Hạ Nhược Tuyết hiểu rõ ý của Lý Thủy Đạo, cũng lười so đo với một tiểu tu sĩ. Hai người yên lặng rời khỏi Luyện Đan Đường, dung nhập vào con đường náo nhiệt của Phượng Tê phường.
Ngay khi ra khỏi cửa, Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết lập tức nghe được tiếng thì thầm của chưởng quầy.
"Luyện đan sư của chúng ta còn chưa đủ dùng, sao có thể đưa Luyện Đan phòng cho người khác thuê?"
"Phu quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hạ Nhược Tuyết nhỏ giọng hỏi.
Lý Thủy Đạo hít một hơi thật sâu, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh. Hắn thoáng suy tư một hồi mới trả lời: "Nếu nơi này không có Luyện Đan phòng trống, thì chúng ta đi nơi khác tìm kiếm vậy."
Hạ Nhược Tuyết nhíu mày, hai mắt híp lại, nàng đề nghị: "Nếu không chúng ta cứ dứt khoát giết hết đám người đui mù kia đi, làm như vậy chẳng phải đã có Luyện Đan phòng rảnh rỗi rồi?"
Lý Thủy Đạo lập tức dừng bước, xoay người lại, nghiêm túc nhìn Hạ Nhược Tuyết, trong giọng nói có mang theo một tia nghiêm túc: "Nàng có biết vì sao ta không để nàng ở lại Thiên Trì phường phụ trách đại cục hay không?"
Hạ Nhược Tuyết hé miệng cười quyến rũ, trong mắt lóe lên một tia quang mang dí dỏm: "Phu quân sợ ta không nhịn được mà giết Lam Hoa Ảnh kia sao?"
Lý Thủy Đạo lắc đầu, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc: "Không phải! Nàng đã sớm có thể khống chế dục vọng giết chóc trong nội tâm của mình rồi. Điều ta lo lắng là, Lam Hoa Ảnh thật sự có thể tra ra được chân tướng."
"Một khi Lam Hoa Ảnh thông qua Thiên Trì Phường điều tra được chuyện Lý gia đào quáng ở Thiên Hạt Cốc, khẳng định là gia tộc Lý thị sẽ bị tiêu diệt thêm một lần nữa. Hai người chúng ta cũng chỉ có thể cao chạy xa bay, mà không thể trở lại Ngũ Độc Môn được." Lý Thủy Đạo thở dài, trong giọng nói để lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Hạ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ý của phu quân là chúng ta trực tiếp từ bỏ Thiên Trì phường và Ám đường sao?"
Lý Thủy Đạo thở dài, trả lời: "Nếu thực sự phải đi đến một bước kia, khẳng định là Thiên Trì phường sẽ không giữ được. Nhưng ta đã hạ một mệnh lệnh khác cho Cúc Mục Cẩm rồi, một khi thế cục có biến, nàng sẽ dẫn theo người của Ám đường đến Vân Mãng sơn tập hợp với chúng ta."
Hạ Nhược Tuyết nhíu mày, im lặng suy tư hồi lâu mới nói: "Ý của phu quân là chúng ta sẽ thành lập thế lực của mình ở Vân Mãng sơn này?"
"Không sai! Đúng là ta đang có ý định này. Làm tán tu quá khó để thu hoạch tài nguyên trên thế giới này, hẳn là trong khoảng thời gian nàng đến quản lý Thiên Trì phường, trong lòng cũng cảm nhận được. Khi Thiên Trì phường nằm trong tay chúng ta, chúng ta muốn bao nhiêu tài nguyên, hoàn toàn có thể kiếm được bấy nhiêu tài nguyên, nhưng làm tán tu, không chỉ thiếu thốn tài nguyên tu luyện, ngay cả sinh tồn cũng khó khăn trùng trùng. Tới cuối cùng, những tán tu kia đều sẽ bị thế lực lớn trói buộc, vì một chút công huân hư ảo mà bôn ba vất vả. Tu vi hiện tại của chúng ta còn chưa đủ để giống như hổ, không cần đến bất cứ thế lực nào, cho nên chúng ta nhất định phải tổ kiến đoàn đội thuộc về mình." Lý Thủy Đạo kiên định nói.
"Con hổ cường đại có thể một mình săn bắn, bầy sói nhỏ yếu phải kết bè kết đội. Chúng ta hiện giờ còn chưa phải hổ, ít nhất cũng phải có được thực lực Nạp Hư cảnh, thậm chí là Vô Tướng Chân Quân, mới có thể thản nhiên tiếp nhận các thế lực xung quanh cung phụng, nếu không muốn cung phụng, cứ trực tiếp đi cướp, muốn như thế nào thì làm như thế ấy, chẳng cần cân nhắc đến chuyện xây dựng thế lực."
"Nhưng hiện giờ, chúng ta còn quá yếu ớt, tuyệt đối không thể trắng trợn đi cướp đoạt tài nguyên, làm như vậy chẳng khác nào đang tự tìm đường chết. Cho nên, nàng không thể vì một gian Luyện Đan phòng mà đại khai sát giới, ít nhất là bây giờ còn chưa thể làm như vậy được." Lý Thủy Đạo nghiêm túc nói.
Hạ Nhược Tuyết gật đầu, mỉm cười nói: "Phu quân dạy rất đúng, Tuyết Nhi hiểu rồi."
Lý Thủy Đạo nhíu mày, sau khi suy nghĩ một lát lại hỏi: "Phường thị này có dấu hiệu của Ám môn không?"
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: "Vừa nãy ta có dạo qua một vòng, nhưng không thấy."
Lý Thủy Đạo trực tiếp quyết định: "Hai người chúng ta vừa đi tới Vân Mãng sơn, vốn không quen thuộc với nơi này. Không hay không biết thì chuyện gì cũng không làm được. Trước tiên chúng ta phải tìm được Ám môn, lại thông qua Ám môn nhanh chóng liên hệ với Cúc Mục Cẩm của Thiên Trì Phường, sau đó thời thời khắc khắc tìm hiểu diễn biến bên Thiên Trì phường. Mặt khác, chúng ta còn có thể lợi dụng mạng lưới tình báo của Ám môn, để giúp ta tìm một gian Luyện Đan phòng có thể sử dụng được."
Hạ Nhược Tuyết nghe xong, trong lòng có chút hưng phấn nói: "Từ sau khi ta thăng cấp lên làm Chiêu nghi, vẫn chưa từng sử dụng quyền chia sẻ tình báo trong Ám môn."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, tiếp tục nói: "Lúc trước, ta bất chấp nguy hiểm lớn để nàng tấn cấp Chiêu Nghi, cũng vì cân nhắc đến ngày hôm nay."
Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu, tràn đầy phấn khởi nói: "Chúng ta có thể đến phường thị lớn hơn tìm kiếm, Vân Mãng sơn này lớn như vậy, chắc chắn phải có Ám môn tồn tại."
"Ừm... Chúng ta về Thiên Bằng sơn trang trước, nói với Lang Chiêm Bằng một tiếng, nói Phượng Tê phường không có manh mối về 'Long Cốt Thái Tuế', chúng ta chuẩn bị đến phường thị lớn hơn thử thời vận một phen." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
"Ha ha..." Hạ Nhược Tuyết che miệng cười khẽ: "Phu quân nói rất đúng!"
-apptruyen-