Thiên Bằng sơn trang.
Lý Thủy Đạo nói cho Lang Chiêm Bằng biết, bọn họ không tìm được manh mối có liên quan tới 'Long Cốt Thái Tuế' ở Phượng Tê phường.
Lang Chiêm Bằng nghe xong chỉ mỉm cười: "Lý đạo hữu chăm chỉ thật, vừa mới đến Thiên Bằng sơn trang đã vội vàng bôn ba muốn lập công cho tông môn, thật khiến Lang mỗ bội phục."
"Ta và Tuyết nhi chuẩn bị đến phường thị lớn nhất tại Vân Mãng sơn hỏi thăm tin tức. Ta tin rằng, trong phường thị phồn hoa như vậy, nhất định có thể tìm được manh mối liên quan tới Long Cốt Thái Tuế. Chỉ có điều, hai người chúng ta vừa mới từ Hắc Sơn tới đây, chưa quen thuộc lắm, không biết tòa phường thị nào là lớn nhất ở Vân Mãng sơn, có phải nó nằm ở Tử Tiêu phong chỗ sơn môn của Vân Mãng kiếm phái hay không?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
Lang Chiêm Bằng nghe xong, chợt lắc đầu nói: "Không phải. Đúng là dựa theo tình huống bình thường, những phường thị mở tại cứ điểm của tông môn chính là phường thị lớn nhất trong địa bàn của bọn họ. Nhưng Vân Mãng sơn này có chút đặc thù, phường thị lớn nhất ở nơi đây lại nằm ở "Ngân Tuyết thành", gần với Ngân Tuyết thảo nguyên. Tòa thành thị này chẳng những là một phường thị bình thường, nó còn là một tòa tiên thành, độ phồn hoa phi phàm, ngay cả phường thị tại Tử Tiêu Phong cũng không so sánh được."
"Không biết vị trí cụ thể của Ngân Tuyết thành này nằm ở đâu, trang chủ có bản đồ hay không?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
"Đương nhiên là có bản đồ. Nếu hai vị muốn đi, ta có thể sắp xếp người đưa đến. Thực không dám giấu giếm, Thiên Bằng sơn trang của chúng ta có mở một cửa hàng ở Ngân Tuyết thành, tên là Tuyết Ưng các, chuyên bán chim non của Tuyết Vực Thần Ưng. Đương nhiên nơi đó cũng là một cứ điểm liên lạc tình báo." Lang Chiêm Bằng mỉm cười giải thích.
Nghe đề nghị của Lang Chiêm Bằng, Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết thoáng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt cả hai đều lóe lên một tia vui sướng.
Lý Thủy Đạo khẽ mím môi, sau đó mỉm cười nói: "Lang huynh, sự trợ giúp của ngươi tới quá kịp thời. Vì chuyện lớn của tông môn, ta hoàn toàn không muốn trì hoãn thêm nữa, kính xin Lang trang chủ hãy dặn dò người của ngươi lập tức đưa chúng ta đi Ngân Tuyết thành."
Lang Chiêm Bằng mỉm cười gật đầu, cũng ngay lập tức gọi một gã thuộc hạ áo đen tới, sau khi phân phó đối phương hai câu, tên thuộc hạ áo đen kia ôm quyền nói với hai người Lý Thủy Đạo: "Hai vị quý khách xin mời đi theo ta."
Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết đồng thời thi lễ: "Lang trang chủ, chúng ta cáo từ trước."
"Hai vị khách khí rồi."
Tên thuộc hạ áo đen nọ dẫn hai người đi tới chuồng thú, chọn một con Tuyết Vực Thần Ưng thần tuấn ở trong chuồng.
Con Tuyết Vực Thần Ưng này có bộ lông vũ màu trắng nõn như tuyết, ánh mắt lấp lánh có thần, chính là một loại tọa kỵ cực kỳ hiếm có của Vân Mãng sơn mạch.
Tu sĩ của Thiên Bằng sơn trang lập tức nhảy lên lưng Tuyết Vực Thần Ưng, nhẹ nhàng vỗ lưng con chim lớn ấy.
Tuyết Vực Thần Ưng trực tiếp giương cánh bay lên, phá tan tầng mây, xuyên qua gió lạnh, bay về phía Ngân Tuyết thành.
Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết điều khiển độn quang đi theo.
Người ở trên cao, bọn họ lập tức cảm nhận được những cơn gió lạnh gào thét lao qua, cảnh sắc trước mắt dần dần trở nên hùng vĩ, đồ sộ. Cánh đồng tuyết trắng mênh mông và dãy núi nguy nga nhanh chóng xẹt qua dưới chân bọn họ, theo sau là khu rừng nguyên thủy rậm rạp và những loại kỳ phong dị thạch đan xen vào nhau.
Vân Mãng sơn mạch vô cùng hoang vắng, ba người bọn họ đã bay được ba ngày ba đêm, xuyên qua cánh đồng tuyết mênh mông, nhìn thấy khu rừng rậm nguyên thủy, mới phát hiện ra một tòa tiên thành đang ẩn mình trong dãy núi trùng điệp trước mắt.
Đây là "Ngân Tuyết thành".
Ngân Tuyết thành được xây trên một đỉnh núi, những kiến trúc trong thành với nóc nhà đều có màu trắng như tuyết, tuy so le không đồng đều nhưng lại mang đến một phen phong vị độc đáo.
Ba người đáp xuống quảng trường trung tâm. Tuyết Ưng các và khu nuôi thú được xây dựng cùng một chỗ, cũng nằm tại quảng trường trung tâm.
Sau khi Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết từ biệt vị tu sĩ của Thiên Bằng sơn trang đã đưa mình đến đây, cả hai lập tức rời đi, dạo bước trên đường phố phồn hoa của Ngân Tuyết thành.
Những con người đang dạo bước bên trong tòa tiên thành này được chia ra làm hai loại trang phục khác biệt rõ ràng.
Một loại người mặc áo bào da dê màu sắc rực rỡ, trên đầu quấn khăn, trên người còn đeo một loại đồ trang sức dạng chuỗi, tản ra khí tức dã tính và tự do. Đây chính là trang phục của người thảo nguyên.
Loại người còn lại thường mặc áo da cừu thật dày, đây chính là trang phục của người nguyên mãng.
Đương nhiên cũng có không ít người mặc áo gấm giống Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết.
"Quả nhiên … Ngân Tuyết thành đúng là danh bất hư truyền, cảnh tượng phồn hoa sầm uất, làm người ta thán phục không thôi." Hạ Nhược Tuyết sợ hãi thở than.
Lý Thủy Đạo mỉm cười gật đầu, trong mắt lóe lên một tia chờ mong: "Trong tòa thành này có Ám môn không?"
Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết lóe lên: "Có! Ta đã nhìn thấy dấu hiệu của Ám môn rồi."
Lý Thủy Đạo lập tức đi theo Hạ Nhược Tuyết, xuyên qua đám người, tới một con ngõ nhỏ chật hẹp. Trong ngõ nhỏ có khắc một số ký hiệu kỳ lạ, có cảm giác chúng giống hệt những nét vẽ nguệch ngoạc do một kẻ lang thang say rượu nào đó khắc lên.
Nhưng trên thực tế, nó lại chính là dấu hiệu của Ám môn, và chỉ những người quen thuộc mới biết được ý nghĩa của những thứ này.
Hai người bước dọc theo dấu hiệu, đi tới cuối ngõ.
Đây là một cái ngõ cụt.
"Kế tiếp, chỉ có ta mới có thể tiến vào." Hạ Nhược Tuyết lộ vẻ mặt ngưng trọng nói.
"Ta ở bên ngoài chờ nàng." Lý Thủy Đạo gật gật đầu, nói.
Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết vỗ một cái xuống túi trữ vật, lấy ra một tấm lệnh bài có hình đầu lâu đen nhánh, đây chính là Chiêu Nghi Lệnh.
Hạ Nhược Tuyết nắm chặt Chiêu Nghi Lệnh trong tay. Sau khi rót pháp lực vào, đột nhiên cái đầu lâu trên lệnh bài há miệng, phun ra một luồng sương trắng dày đặc.
Sau khi sương trắng lan tràn ra xung quanh, bóng dáng Hạ Nhược Tuyết lại dần dần biến mất trong đó, phảng phất như đã hòa mình vào trong sương mù.
-apptruyen-