Vân Vô Cực lộ vẻ mặt ngưng trọng nói: "Vậy còn không mau đi báo chuyện này cho lão tổ để ngài tới sưu hồn phách tên kia đi, nhìn xem rốt cuộc là Ngũ Độc môn bên kia đã nắm giữ được bao nhiêu môn đạo pháp hạch tâm của bổn môn rồi."
Tu sĩ áo trắng kia lộ vẻ mặt khó xử nói: "Nếu bị lão tổ sưu hồn, chắc chắn người này sẽ hồn phi phách tán."
"Vốn dĩ chính ma đã bất lưỡng lập rồi! Hắn chỉ là một tên tà tu của Ngũ Độc môn, hồn phi phách tán thì đã làm sao?" Vân Vô Cực lạnh giọng nói ra.
"Nhưng Lý Thủy Đạo kia lại kiên quyết nói mình là người của ngài, hắn nói chỉ cần nhìn thấy ngài tự nhiên sẽ tiết lộ tất cả, tuyệt đối không giấu giếm một chút nào."
"Người của ta ư?" Vân Vô Cực nhíu nhíu mày, tỏ vẻ bản thân không quen ai tên là Lý Thủy Đạo, nhưng cũng không loại trừ trường hợp người này dùng tên giả.
Chưởng môn Vân Vô Cực suy tư một lát mới nói: "Thôi được, cứ dẫn hắn đến gặp ta một lần xem hắn có gì để nói."
"Người kia đang ở bên ngoài, để thuộc hạ đưa hắn vào." Tu sĩ áo trắng lập tức xoay người ra ngoài, rất nhanh đã dẫn Lý Thủy Đạo cũng mặc áo trắng tiến vào.
Vân Vô Cực nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo, sau khi xác nhận đúng là bản thân không có một chút ấn tượng nào về người này, mới bình tĩnh hỏi: "Lý Thủy Đạo, vì sao ngươi lại cố chấp muốn gặp ta như vậy? Có chuyện gì quan trọng muốn nói cho ta biết ư?"
Lý Thủy Đạo ngẩng đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào đối phương, từ tốn trả lời: "Chưởng môn đại nhân, không sai...Ta đúng là tu sĩ của Ngũ Độc môn, nhưng ngay cả Ngũ Độc môn cũng không biết ta còn có một vị sư phụ khác tên là Vân Vô Song."
Lời này vừa nói ra.
Vân Vô Cực lập tức đưa tay ngăn cản, không cho Lý Thủy Đạo tiếp tục nói. Ngay sau đó, ông ta nhìn về phía tu sĩ áo trắng vừa áp giải Lý Thủy Đạo tiến vào nơi này, lạnh giọng nói: "Truyền lệnh xuống! Tất cả những chuyện có liên quan đến Lý Thủy Đạo đều bị niêm phong nghiêm ngặt, ngay cả nội dung thẩm vấn cũng không được lưu lại."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Tu sĩ áo trắng kia ôm quyền lĩnh mệnh, lập tức xoay người rời đi.
Trong Bách Sự Đường lúc này, chỉ còn lại hai người Vân Vô Cực và Lý Thủy Đạo.
"Lý đạo hữu... Ngồi xuống chậm rãi nói đi." Vân Vô Cực hòa nhã mời.
Lý Thủy Đạo ôm quyền, khoanh chân ngồi xuống trước mặt Vân Vô Cực, không đợi Vân Vô Cực hỏi, hắn đã tự mình nói ra: "Ta sinh ra tại Lý gia ở Thần Mộc thành, là một tiểu gia tộc thuộc Hắc sơn..."
"... Bởi vì một vụ án mà bị giam giữ trong lao ngục của Vạn Độc Thâm Uyên, tại đó, ta đã gặp được Vân Vô Song tiền bối ở chỗ sâu nhất trong lao ngục. Chúng ta vừa gặp lại như đã quen thuộc từ lâu, lập tức kết làm bạn vong niên. Trong đoạn thời gian đó, tiền bối đã truyền thụ《 Vân Ly Tâm Pháp 》và 《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》cho ta..." Lý Thủy Đạo đã sớm chuẩn bị sẵn kịch bản này rồi.
Vân Vô Cực nghe xong, trầm tư một lát mới hỏi: "Đã bị nhốt trong lao ngục, làm sao ngươi thoát thân được?"
Lý Thủy Đạo kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì về sau vụ án làm ta bị Ngũ Độc môn nhốt vào trong lao ngục kia đã được điều tra rõ ràng. Bọn họ xác nhận chuyện đó hoàn toàn không có liên quan đến ta. Ta mới được cao tầng của tông môn thả ra ngoài."
Vân Vô Cực gật đầu, nhìn như đã tin lời nói của Lý Thủy Đạo.
Trên thực tế, chuyện này cũng không khó điều tra...
Ngũ Độc môn và Vân Mãng kiếm phái đều cài gián điệp vào nội bộ của nhau, địa vị của những người này lại không thấp, chỉ cần điều tra một chút là có thể biết lời nói của Lý Thủy Đạo có phải là sự thật hay không.
"Vô Song, hắn có khỏe không?" Khi hỏi câu này, trong mắt Vân Vô Cực thoáng lóe lên một vệt lệ quang.
"Lúc trước, khi ta gặp được tiền bối, ý chí của ngài đã trở nên sa sút, một lòng cho rằng bản thân không bao giờ có thể rời khỏi Thâm Uyên Vực Sâu này, thậm chí còn có suy nghĩ tiêu cực muốn ngồi không chờ chết." Lý Thủy Đạo than nhẹ một tiếng.
Vân Vô Cực nhớ tới những chuyện trong quá khứ, nước mắt vòng quanh, càng thêm oán hận Ngũ Độc Môn.
"Vô Cực tiền bối, ta có một chuyện muốn nói cho ngài biết." Lý Thủy Đạo hạ giọng, vẻ mặt trịnh trọng nói.
"Là cái gì?" Vân Vô Cực cũng trở nên nghiêm túc hỏi.
"Da không phải là da, họa không phải là họa." Lý Thủy Đạo chậm rãi phun ra mấy chữ này.
Vân Vô Cực chau mày: "Câu này có ý gì?"
"Ta cũng không rõ lắm, Vô Song tiền bối chỉ nói trong vòng mười năm nhất định phải nói sáu chữ này cho ngài. Nhưng ngài ấy lại không có giải thích tường tận với ta." Lý Thủy Đạo tỉ mỉ kể lại.
"Da không phải là da, họa không phải là họa... Trong vòng mười năm nhất định phải báo cho ta biết? Chẳng lẽ câu này có liên quan đến bí cảnh? Không đúng! Còn gần hai mươi năm nữa bí cảnh mới mở ra, thời gian không khớp." Vân Vô Cực rơi vào suy tư.
"Chưởng môn đại nhân, có lẽ ngài không biết, chúng ta đang ở dưới vực sâu, không thấy mặt trời, ngoại trừ tu luyện đạo pháp, gần như không còn biện pháp nào khác để tính thời gian." Lý Thủy Đạo giải thích.
"Thì ra là thế... Đa tạ Lý đạo hữu không quản vạn dặm xa xôi, đến đây báo cho ta biết điều này." Vân Vô Cực lập tức đứng dậy, ôm quyền hành lễ với Lý Thủy Đạo.
"Vô Cực tiền bối khách khí rồi." Lý Thủy Đạo cũng ôm quyền hành lễ.
"Hẳn là trên người ngươi vẫn còn cấm chế?" Vân Vô Cực nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý Thủy Đạo, lộ vẻ quan tâm hỏi.
Lý Thủy Đạo gian nan ôm lấy lồng ngực của mình, sắc mặt càng thêm tái nhợt: "Đúng... Lúc trước ta bị Diệp tiền bối dùng kiếm khí phong tỏa tâm mạch, hiện giờ một tia pháp lực cũng không thể sử dụng được."
"Ta tới giúp ngươi." Vân Vô Cực dứt khoát chập hai tay lại, chậm rãi đẩy tới.
Một luồng pháp lực nhu hòa lập tức tràn về phía Lý Thủy Đạo. Ngay khi tiếp xúc với luồng pháp lực kia, kiếm khí vốn đang phong cấm bên trong kinh mạch hắn lại nhanh chóng tan rã.
Thái Âm pháp lực trong kinh mạch đã lưu thông thuận lợi, nhanh chóng chảy khắp toàn thân.
Lồng ngực vốn tắc nghẽn khó chịu của Lý Thủy Đạo lập tức trở nên nhẹ nhõm hẳn, cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu dâng lên trong lòng. Hắn lập tức nửa quỳ trước mặt Vân Vô Cực, thành khẩn nói: "Đa tạ Vô Cực tiền bối."