"Vô Cực tiền bối, dù ta là tu sĩ Ngũ Độc môn, nhưng vốn không ủng hộ lý niệm của Ngũ Độc môn, ngược lại đã sớm có ý định muốn đến nương tựa vào quý môn từ lâu rồi. Ngoại trừ chuyện cơ mật của Vô Song tiền bối, ta còn có một ít tình báo có liên quan tới Ngũ Độc môn muốn bẩm báo." Lý Thủy Đạo chân thành nói.
"Ồ... nói mau đi." Vân Vô Cực cảm thấy hứng thú nói.
"Để tránh bỏ sót chuyện gì đó, ta vẫn nên lấy bút viết ra thì hơn." Lý Thủy Đạo nói. Rất nhanh, Lý Thủy Đạo đã cầm cây bút sắt trong tay viết một phong "Đầu danh trạng".
"Đầu danh trạng" vốn là thứ nhất định phải nộp lên nếu muốn từ một phương thế lực này, tìm đến nương tựa vào một phương thế lực khác.
Đây là ước định bất thành văn, cũng là quy củ giang hồ!
Không giao ra "Đầu danh trạng", tuyệt đối không thể nhận được tín nhiệm và sự tiếp nhận của thế lực mới.
Dù Lý Thủy Đạo và Vân Vô Song đã kết giao với nhau trong hoạn nạn, thậm chí còn có mối quan hệ thân mật đến mức truyền thụ đạo pháp cho nhau, thì "Đầu danh trạng" vẫn là thứ nhất định phải giao nộp.
"Đầu danh trạng" mà Lý Thủy Đạo muốn giao ra chính là "Thiên Bằng sơn trang".
Thiên Bằng sơn trang vốn là điểm liên lạc được Ngũ Độc môn thiết lập tại Vân Mãng sơn, chính là sào huyệt của một tên gián điệp.
Chỉ cần bắt "Lang Chiêm Bằng" tới dùng Sưu Hồn Thuật, tất có thể đánh trọng thương sào huyệt nội gián đã được Ngũ Độc môn thành lập từ lâu.
Đây chính là "Đầu danh trạng" của Lý Thủy Đạo.
Rơi vào tình huống có khả năng chết đi, hắn lập tức trở giáo bán đứng tông môn, chết đạo hữu, không chết bần đạo.
Vấn đề là "Đầu danh trạng" này có đủ sức nặng hay không?
Lý Thủy Đạo cầm tờ giấy ghi "Đầu danh trạng" trong tay, cung kính nộp lên cho Vân Vô Cực, chờ ông ta tuyên án vận mệnh của mình...
Một lát sau, Vân Vô Cực ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một tia hào quang hưng phấn. Ông ta đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo một cái thật sâu, sau đó mới mở miệng nói: "Được! Hay cho một cái Thiên Bằng sơn trang! Sơn trang nuôi chim này vốn ỷ vào bản thân có nhiều phi cầm có thể thuận tiện truyền tin tình báo đi hơn, bởi vậy mới ở bên trong Vân Mãng sơn, gây hại cho bản môn nhiều năm. Tin tức này vô cùng quan trọng, ngươi làm rất tốt."
"Vân Vô Song lão tiền bối truyền đạo pháp cho ta, đã là sư tôn của ta. Có thể làm việc cho tông môn của sư tôn, lòng ta vô cùng vinh hạnh." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt chân tình nói.
Vân Vô Cực cũng bày tỏ vẻ cảm động vô cùng nói: "Ngươi là đồ đệ của huynh trưởng ta, cũng là đồ đệ của ta."
Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đến không thể tin nổi.
"Sư... Sư phụ?" Vì kích động mà giọng nói của hắn có chút run rẩy. Ngay sau đó, hắn lập tức quỳ xuống hành lễ sư đồ với Vân Vô Cực. Cả kiếp này, đây là lần hắn phản ứng nhanh chóng nhất...
Vân Vô Cực đi tới, đỡ Lý Thủy Đạo dậy, sau đó lộ vẻ mặt trịnh trọng nói: "Dù lão phu đã coi ngươi là đồ đệ, nhưng vì bảo đảm an toàn cho ngươi, mối quan hệ này vẫn không thể tiết lộ ra ngoài."
"Đồ nhi hiểu rõ." Đương nhiên Lý Thủy Đạo hiểu rõ chuyện này.
Đối phương nói như vậy chỉ đơn giản là muốn lung lạc hắn, tiếp theo … chỉ sợ sẽ ra lệnh cho hắn đi làm rất nhiều chuyện, nếu không thức thời, các loại thủ đoạn cấm chế đều sẽ trút hết lên thân thể hắn, nếu thức thời, còn có thể nhận được không ít chỗ tốt.
Ban đầu, khi bị giam cầm trong lao ngục, Lý Thủy Đạo đã nhận lời với Vân Vô Song sẽ chuyển câu nói kia cho Vân Vô Cực, nhưng vào thời điểm ấy, hắn chỉ nghĩ đến chuyện gửi một phong thư đi là xong việc, chưa bao giờ có suy nghĩ mình sẽ đích thân đối mặt với Vân Vô Cực, báo cáo việc này cho đối phương biết.
Bây giờ bản thân bị bắt, nếu không có mối quan hệ với Vân Vô Song, chỉ sợ hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Cũng may Vân Vô Cực đã chấp nhận tầng quan hệ này, Lý Thủy Đạo còn trực tiếp lấy "Đầu danh trạng" ra bày tỏ lòng trung thành… Và chuyện gì đến cũng đến, mối quan hệ sư đồ này đã thuận lý thành chương rồi.
"Đồ nhi, ngươi còn cần chuyện gì nữa không, cứ việc nói cho vi sư biết, nếu vi sư có thể làm được, tuyệt không hàm hồ." Vân Vô Cực nhìn Lý Thủy Đạo, chân tình thật ý nói.
"Ta... Túi trữ vật và túi cổ của ta đã bị Diệp đạo hữu tước đoạt đi rồi." Lý Thủy Đạo khó xử nói.
Vân Vô Cực gật gật đầu, lập tức cao giọng hô to: "Vân Chiếu Thanh!"
Nghe được lời này, một đệ tử từ bên ngoài lập tức đi vào, Vân Vô Cực trực tiếp kéo đối phương qua bên cạnh, dặn dò kỹ càng. Người này nghe xong, nhanh chóng cáo từ rời đi.
...
Diệp Lộc Uyên mở túi trữ vật của Lý Thủy Đạo ra, những vật phẩm rực rỡ muôn màu trong đó, lập tức đập vào mi mắt.
Những viên Thái Âm Huyết Hồn Châu giống như những ngôi sao sáng chói, tản ra linh khí nhàn nhạt, làm người ta lóa mắt, không nhìn hết được.
Ba viên linh thạch thượng phẩm thuộc tính kim càng giống như vầng trăng sáng trong đêm tối, chiếu sáng toàn bộ không gian bên trong túi trữ vật.
Trong lòng Diệp Lộc Uyên mừng rỡ như điên. Gã vốn là đại trưởng lão của Vân Mãng kiếm phái, tuy địa vị cao thượng, nhưng rất hiếm khi thu được nhiều tài phú trong một lần xuất thủ như vậy.
Phải biết rằng, bên trong túi trữ vật này chứa ít nhất là mười vạn linh thạch, còn có giá trị hơn của một tòa bảo khố bên trong một tiểu gia tộc.
Ngón tay gã nhẹ nhàng mơn trớn những vật phẩm kia, càng nhìn trong lòng càng mừng rỡ như điên.
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, một tu sĩ áo trắng đi tới trước mặt Diệp Lộc Uyên, ôm quyền nói: "Diệp đạo hữu, chưởng môn có bí lệnh."
Diệp Lộc Uyên nhận ra người này!
Đối phương chính là Vân Chiếu Thanh thân tín của chưởng môn Vân Vô Cực, cũng là tộc nhân dòng chính của Vân gia.
Diệp Lộc Uyên lộ vẻ mặt vui mừng, vội vàng đứng lên nói: "Không biết chưởng môn có bí lệnh gì?"
Tên thân tín kia lạnh nhạt nhìn gã một cái, sau đó nói: "Diệp trưởng lão, ta cần phải nói với ngươi vài lời về chuyện của Lý Thủy Đạo."
Trong lòng Diệp Lộc Uyên lập tức trở nên run rẩy, gã mơ hồ có một dự cảm không lành.
-apptruyen-