"Này này này... Giết người rồi! Tả Trung Tú, nữ nhân mà chàng lấy về lại giết nhi tử của chàng rồi! Con đàn bà này đê tiện đến mức nào chứ?” Dương Mãn Phượng lập tức phát ra tiếng tru tréo giống như giết heo.
Hạ Nhược Tuyết chẳng nói chẳng rằng, vừa lật tay một cái đã bắn ra Huyết Luyện Thần Quang, trực tiếp biến nữ nhân kia thành thây khô.
Thế giới đã yên tĩnh trở lại rồi...
Một khắc trước, nơi này còn có hai con người, nhưng ở thời điểm hiện tại, chỉ còn lại hai bộ thây khô và hai vũng máu đen.
Chứng kiến cảnh tượng này, vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết vẫn lạnh lùng tàn khốc, chẳng chút thương hại.
Đám đệ tử U Ảnh đường phía sau lưng nàng cũng yên tĩnh như ve mùa đông...
Sau đó, toàn bộ Ngân Tuyết thành đều khiếp sợ. Sự vô tình và lãnh khốc của Hạ Nhược Tuyết chính là cái tát vang dội, đánh thẳng vào mặt liệt tổ liệt tông của gia tộc tu tiên Tả thị.
U Ảnh đường chính là sản nghiệp của Tả gia bọn họ, sao có thể rơi vào tay người ngoài như nàng?
Đại viện của gia tộc Tả thị, nội thành Ngân Tuyết thành.
Hạ Nhược Tuyết mặc áo đen, tùy ý để cho mái tóc đen tung bay theo gió, chậm rãi đi vào trong đại viện.
Bốn phía đại viện đông nghìn nghịt, có một đám người bên trong. Bọn họ đang mở đại hội tông tộc, thành chủ Tả Trung Lương của Ngân Tuyết thành chính là người chủ trì hội nghị ngày hôm nay, mà nội dung của hội nghị ấy chính là nên làm như thế nào để tiêu diệt Hạ Nhược Tuyết.
Hiện giờ chính chủ Hạ Nhược Tuyết lại chủ động đi tới, mang theo khí thế hùng hổ, sát khí đằng đằng.
Tả Trung Lương lập tức đứng lên, ánh mắt trầm ổn, khí thế thâm thúy như vực sâu, tận tình thể hiện ra uy nghiêm không thể lay động được.
Hạ Nhược Tuyết dừng lại trước mặt Tả Trung Lương, hai người nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề, căng thẳng.
Khoảnh khắc này, phảng phất như toàn bộ đại viện đã chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi cuộc quyết đấu sắp sửa phát sinh.
Một vị tộc lão của Tả thị muốn mở miệng chất vấn Hạ Nhược Tuyết, lại bị Tả Trung Lương giơ tay lên ngăn cản.
Chuyện đã đến nước này, giữa hai bên đâu còn khoảng trống để cứu vãn nữa?
Ngoại trừ tranh đấu sinh tử, chẳng còn cách nào khác cả!
Chỉ nghe Tả Trung Lương cao giọng nói: “Tu sĩ dưới Dung Linh cảnh lập tức rời khỏi đại viện!”
Một đám tu sĩ cấp thấp nhận lệnh, nhanh chóng rời đi từ phía sau Hạ Nhược Tuyết. Hạ Nhược Tuyết lẻ loi một mình, chỉ chắp tay đứng thẳng, không hề ngăn cản bọn họ rời đi.
Khi đám tu sĩ cấp thấp đã rời đi hết, bên trong đại viện chỉ còn lại mười hai vị kiếm tu, ai nấy đều có tu vi Dung Linh cảnh, Tả Trung Lương cầm đầu càng có thực lực Dung Linh cảnh hậu kỳ khủng bố.
Thực lực song phương chênh lệch rất lớn, thoạt nhìn Hạ Nhược Tuyết chẳng có lấy một chút phần thắng nào.
Hạ Nhược Tuyết không để chuyện giữa bọn họ liên lụy đến tu sĩ cấp thấp của gia tộc Tả thị, Tả Trung Lương vẫn nhận một phần nhân tình này của nàng, vì vậy đã quyết định cho nàng một cơ hội để mở miệng giải thích.
"Hạ Nhược Tuyết, ngươi có biết tội của mình hay không?" Tả Trung Lương lộ sắc mặt âm trầm, cất giọng nghiêm khắc hỏi.
Hạ Nhược Tuyết lạnh lùng hỏi lại: "Ta có tội gì?"
Trong ánh mắt nàng để lộ ra vẻ khinh thường và ngạo nghễ, lại lạnh lùng như băng tuyết làm lòng người phát lạnh.
Tả Trung Lương nghiêm nghị nói: "Ngươi vốn là thê tử của Tả gia, lại giết chết tộc nhân dòng chính của Tả gia, đây chính là tội ác tày trời!"
"Câm miệng! Ta thừa nhận mình là thê tử của Tả gia các ngươi khi nào? Chẳng qua là Tả Trung Tú ngu xuẩn kia tự mình tuyên bố mà thôi." Hạ Nhược Tuyết lạnh giọng trào phúng.
Tả Trung Lương trầm giọng nói: "Được! Hạ cô nương đã nói rõ ràng như vậy, ta cũng thể hiện rõ cho ngươi biết. U Ảnh đường là sản nghiệp của gia tộc tu tiên Tả thị ta, không thể cho phép người ngoài nhúng chàm vào. Chỉ cần Hạ cô nương rời khỏi U Ảnh đường, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ."
"Nếu ta không rời đi thì sao?" Hạ Nhược Tuyết lạnh lùng hỏi.
"Con đàn bà đê tiện kia! Chúng ta đã nể mặt ngươi rồi, đừng có mặt dày không biết xấu hổ!" Một gã tu sĩ của Tả gia lập tức chỉ thẳng mặt Hạ Nhược Tuyết nói.
"Ha ha ha ha... Muốn đánh thì đánh, không cần nhiều lời!" Hạ Nhược Tuyết có chút không kiên nhẫn nói.
Vừa dứt lời, thân hình Hạ Nhược Tuyết đã động, nàng dùng tốc độ nhanh như tia chớp xông về phía Tả Trung Lương. Một ngón tay nâng lên, thanh huyết kiếm đã bay tới.
Tả Trung Lương cũng không yếu thế, chỉ thấy thân hình gã nhoáng lên một cái, một thanh trường kiếm màu trắng bạc trực tiếp xuất hiện trong tay. Vầng hàn quang nhàn nhạt không ngừng lưu chuyển trên thân kiếm, mũi kiếm khẽ rung, tản ra một luồng lực lượng áp bách vô hình.
Trong nháy mắt khi hai người này giao thủ, âm thanh kim loại va chạm đến chói tai trực tiếp truyền ra.
Hạ Nhược Tuyết lật tay, nhanh chóng ném ra ba viên Huyết Tương Đan.
Ba viên đan dược màu đỏ như máu vừa bay ra ngoài đã nổ tung trên không, hóa thành một mảng mây máu nồng đậm.
Sương mù màu đỏ lan tràn trong đại viện, tản ra một luồng khí tức nặng nề, nhanh chóng gieo rắc nỗi sợ hãi cho mọi người.
"Huyết vân! Quả nhiên nữ nhân này tu luyện huyết đạo ma công!"
"Chính tà không đội trời chung, hôm nay không giết nàng không được!"
"Dưới phạm vi bao phủ của huyết vân, thực lực của nàng sẽ được tăng phúc rất lớn, phải nhanh chóng kết thành kiếm trận!"
Đối mặt với địch nhân cường đại như vậy, nhóm tu sĩ của Tả gia cũng trực tiếp bộc lộ ra thực lực của mình. Dưới sự chỉ huy của Tả Trung Lương, bọn họ nhanh chóng kết thành kiếm trận. Kiếm khí giăng khắp nơi, ngưng tụ thành một đám mây mù màu trắng.
Mảng mây mù này được tạo thành từ vô số những cây băng lăng nhỏ xíu, từng cây băng lăng xoay tròn kia cũng không phải hàn khí mà là kiếm khí, là tầng tầng lớp lớp kiếm khí sắc bén chồng chất lên nhau, hóa thành mây mù.
Kiếm vân sắc bén như vậy, đương nhiên có thể đơn giản cắt đôi huyết vân. Dù huyết vân vô cùng cường đại, nhưng chạm trán với kiếm khí, vẫn dễ dàng bị nó cắt xé như đậu hũ, trực tiếp tiêu tán, chỉ có thể nhanh chóng co rút lại, mãi cho đến khi triệt để bị vạn kiếm phanh thây.
Trong huyết vân, Hạ Nhược Tuyết cầm trên tay một thanh Bạch Cốt Huyết Ma đao thật lớn.
Một đao vung lên giống như huyết long cuộn mình, tản ra uy thế kinh người.
Nhưng đối mặt với tầng tầng lớp lớp kiếm vân đang áp sát lại gần, vẫn rơi vào bất lực.