Hai năm trước...
Tứ giai trọng bảo Long Cốt Thái Tuế từng xuất hiện một lần, nhưng lại như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ lóe lên một hồi rồi không còn tung tích.
Vân Mãng kiếm phái và các đại phái tu tiên khác đều phái người đến đây tìm kiếm, đáng tiếc là đổ bao công sức nhưng không có thu hoạch.
Vốn dĩ Lý Thủy Đạo cũng không ôm quá nhiều hy vọng vào thứ này, hắn chỉ mong mỏi thời gian qua nhanh, để mình sớm được trở về Thiên Trì phường.
Xét cho cùng, nơi đó mới là đại bản doanh do chính tay hắn kinh doanh lâu ngày.
Về sau, Hạ Nhược Tuyết trực tiếp nắm giữ U Ảnh đường ở Ngân Tuyết thành, lại thông qua U Ảnh đường, cẩn thận chỉnh hợp tình báo đến từ các phương diện khác nhau.
Trải qua một phen thống kê, nàng đã đưa ra kết luận rằng, tỷ lệ Long Cốt Thái Tuế đang ẩn giấu tại Thiên Bình Xuyên này là cao nhất.
Bởi vì trong vòng một năm gần đây, chính tại khu vực này, có rất nhiều người đột nhiên tăng mạnh tu vi, từ Thông Linh cảnh đột phá đến Dung Linh cảnh.
Có thể đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng hết thảy những sự trùng hợp ngẫu nhiên trên thế gian này đều có tính tất yếu của nó, và nói không chừng, tính tất yếu ở đây chính là công hiệu của Long Cốt Thái Tuế.
Tóm lại, Lý Thủy Đạo đã quyết định tới đây thử thời vận một phen.
Hắn dừng lại ở biên giới Thiên Bình Xuyên, quan sát vùng bình nguyên rộng lớn với bốn phía đều là núi tuyết này, trong lúc nhất thời, cũng không biết nên tra từ đâu...
Đăng Tiên thí luyện, Thiên Bình Xuyên.
Hàng năm, ba đại gia tộc tu tiên ở Thiên Bình Xuyên đều sẽ tổ chức một hồi Đăng Tiên thí luyện vô cùng tàn khốc.
Nguyên nhân rất đơn giản, trên thế gian này có tài nguyên tu luyện, nhưng tài nguyên không phải vô hạn, và không phải ai ai cũng có cơ hội tu luyện.
Khẳng định sẽ có cạnh tranh, hơn nữa, còn cực kỳ tàn khốc...
Hắc sơn Ngũ Độc môn vốn áp dụng chế độ dễ vào khó ra, dù sao số lượng ngũ độc đồng tham cũng rất kinh người, đủ để rất nhiều người đều giành được cơ hội thử bước lên tiên đồ, nhưng muốn chân chính đi được xa, bọn họ vẫn phải đối mặt với quá trình đào thải tàn khốc như luyện cổ.
Trong khi Vân Mãng sơn lại là khó vào dễ ra. Phàm nhân muốn đi lên tiên đồ, cần phải đối mặt với quá trình cạnh tranh cực kỳ tàn khốc, nhưng sau khi bước lên tiên đồ rồi, cạnh tranh nội bộ sẽ ít hơn rất nhiều, ít nhất là không tàn khốc như Ngũ Độc môn.
"Bắt đầu!" Tiền bối chủ trì thí luyện ra lệnh một tiếng, mấy trăm thiếu niên lập tức xông vào cánh rừng rậm trước mặt, chỉ sợ bị tụt lại phía sau.
Đây là bước đầu tiên bọn họ cần phải vượt qua trước khi bước lên đăng tiên chi lộ, chỉ có mười người đứng đầu danh sách thuận lợi thông qua thí luyện, mới có thể tiến vào tiên môn tu luyện.
Khâu Lan Anh và Khâu Lan Nhạc là một đôi huynh muội chừng mười hai tuổi, đang cố gắng lao về phía trước.
Là đệ tử của chi thứ, từ nhỏ bọn họ đã biết, chỉ có thông qua thí luyện, mới có cơ hội giành được tư cách tu tiên. Nếu không, bọn họ chỉ có thể trở thành một thôn dân bình thường.
Khâu Lan Anh nắm chặt thanh chủy thủ trong tay, tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Đối với huynh muội bọn họ, cuộc thí luyện này có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, nó sẽ quyết định cả cuộc đời của bọn họ.
Hai huynh muội xông lên cùng nhau. Bọn họ chính là những người chạy ở hàng đầu, trong lòng mang theo tín niệm vô cùng kiên định, hy vọng bản thân có thể thông qua đăng tiên chi lộ nhanh nhất, lấy đó làm bàn đạp trực tiếp thay đổi vận mệnh của mình.
Những đứa nhỏ khác đều ở phía sau bọn họ.
Trong lòng hai huynh muội dâng lên một loại cảm giác kiêu ngạo không thể nói rõ, bọn họ tin rằng, mình nhất định có thể trở thành đệ nhất.
Bọn họ như cơn gió, trực tiếp nhảy vọt qua một cái cọc gỗ bị đổ dưới đất, nhanh chóng nhảy xuống mặt đất nhìn như bằng phẳng bên dưới.
Nhưng một chuyện không thể tưởng tượng được đã xảy ra. Mặt đất nhìn như bằng phẳng phía trước lại mềm nhũn như bùn nhão, khiến bọn họ rơi vào trong đầm lầy, không thể động đậy được.
Những đứa trẻ khác dồn dập chạy lên, né qua người bọn họ, thanh âm trào phúng không ngừng vang lên bên tai.
"Ngươi bị ngốc à? Còn xông lên phía trước chứ?"
"Không phải giờ đang nằm trong đầm lầy sao?"
"Chẳng lẽ phụ mẫu không nói cho bọn họ biết không được xông lên phía trước sao?"
"Hai đứa ngu xuẩn này đúng là đáng tiếc, vừa mới bắt đầu đã rơi vào bẫy rồi."
...
Tiếng cười trào phúng nối liền không dứt một mực vang lên bên cạnh, rất nhanh tất cả những hài tử khác đều rời xa cái đầm lầy nguy hiểm này rồi.
Ở thời điểm hiện tại, hai huynh muội Khâu gia đã lún thật sâu vào trong đầm lầy, vừa nãy nước bùn chỉ ngập đến ngực, hiện tại đã ngập đến cổ rồi.
"Muội muội, ta rất xin lỗi muội." Khâu Lan Nhạc đắng chát nói.
Khâu Lan Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cố gắng mở miệng an ủi ca ca: "Ca ca không sao đâu, bây giờ chúng ta đã rời khỏi thí luyện rồi, tiền bối sẽ cứu chúng ta ra."
"Ừm, muội muội nói rất đúng. Tiền bối, chúng ta rời khỏi thí luyện! Ngài hãy cứu chúng ta rời khỏi đầm lầy đi." Khâu Lan Nhạc kích động nói.
Người tham dự Đăng Tiên thí luyện nhất định phải có tu sĩ tới giám sát, cái khác không nói, ít nhất là vị tiền bối mới hô “Bắt đầu” kia đang ở phía sau bọn họ. Hôm nay, bọn họ không có khả năng thông qua thí luyện, có lẽ vị tiền bối kia sẽ tới cứu hai người một mạng.
"Tiền bối, chúng ta không tham dự thí luyện nữa, nhanh cứu chúng ta rời khỏi nơi này đi." Khâu Lan Anh cũng hô lớn.
Đúng vào lúc này, một cái chân cực lớn trực tiếp giáng xuống từ trên trời, hung hăng đạp lên đầu Khâu Lan Nhạc, trực tiếp đạp cho thiếu niên này chìm vào trong đầm lầy.
Trong nước bùn nổi lên bọt khí, đó là hơi thở cuối cùng của Khâu Lan Nhạc.
"Ca!" Khâu Lan Anh lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Nàng vội vã quay đầu lại liền phát hiện người giẫm lên ca ca chính là vị tiền bối bọn họ đang cầu cứu kia.
"Cầm thú! Vì sao ngươi phải giẫm ca ca ta một cước?" Khâu Lan Anh vừa khóc nức nở vừa phẫn nộ nói.
Tiền bối kia cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Khâu Lan Anh nói: "Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, chỉ cường giả mới có thể sống sót."
Nói xong, người nọ lập tức xoay người rời đi, thân hình nhấp nhô vài cái đã nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.