Trong mắt Khâu Thiên Hành lóe lên một tia sát ý, gã quyết định giết Khâu Lan Anh trước rồi nghĩ cách bỏ chạy sau.
Nếu tiếp tục chờ đợi, đợi cho đến khi Lý Thủy Đạo luyện hóa Thương Lôi Kiếm xong, gã càng không có khả năng chạy thoát.
Chỉ nghe “Phụt” một tiếng, cây trường kiếm trong tay Khâu Thiên Hành đã đâm vào nửa bên cổ Khâu Lan Anh, vấn đề là phần cổ của nữ nhân này không phun ra một chút máu tươi nào.
Khâu Lan Anh ngã xuống trong tuyết...
Khâu Thiên Hành hoàn toàn không chú ý tới tình huống quỷ dị của nữ nhân này, sau khi giết xong người, đã vội vàng hóa thành một luồng độn quang phóng lên trời cùng hai gã đồng bạn.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia lạnh như băng, hắn trực tiếp cắm thanh Thương Lôi Kiếm còn chưa luyện hóa xong xuống đất, dứt khoát thi triển "Thái Âm Chỉ".
Chỉ lực vô hình giống như quỷ mị trong đêm, vô thanh vô tức xuyên thấu thân thể ba người, đưa thiềm thừ kịch độc vào lục phủ ngũ tạng của bọn họ.
Mấy hơi thở sau đó, ba luồng độn quang đều biến mất ngay giữa không trung. Ba tu sĩ Dung Linh cảnh sơ kỳ trực tiếp rơi từ trên trời xuống dươi.
Vừa tiếp đất, cả thân thể đã biến thành một đống huyết nhục mềm nhũn giống như bùn nhão, không có lấy một chút dấu hiệu sinh mệnh nào, trong khi mấy con đồng tham Tuyết Vực Thần Ưng của bọn họ đã vỗ cánh bay đi rồi...
Trên băng nguyên mênh mông của Vân Mãng sơn.
Một lát sau, rốt cuộc Lý Thủy Đạo cũng luyện hóa được Thương Lôi Kiếm, thân kiếm đen như mực với chiều dài năm thước, nắm chuôi kiếm trong tay, đột nhiên lại có cảm giác bản thân mạnh đến mức có thể lay động cả thiên địa.
Đúng là chuôi kiếm này cường đại thật, nhưng đặc tính của nó lại không tương xứng, càng không mang đến tác dụng hỗ trợ đối với công pháp hắn tu luyện, hắn cầm nó trong tay chỉ thuần túy là sử dụng tạm thời.
Tại khoảnh khắc này, Khâu Lan Anh vốn đang nằm trên đống băng tuyết lạnh lẽo, lại đột nhiên đứng dậy. Nửa bên cổ nàng đã bị chém đứt, nhưng nàng lại tự mình vươn tay, đẩy phần cổ mới bị đứt kia về vị trí vốn có trên đầu, cuối cùng là bình yên vô sự.
Nàng dùng âm điệu thành thục nói với Lý Thủy Đạo: "Không muốn bộ thân thể này hỏng mất thì đừng có ngăn cản ta."
Hiển nhiên ở thời điểm hiện tại, nàng đã không còn là Khâu Lan Anh nguyên bản nữa, mà là Long Cốt Thái Tuế rồi.
Ý thức của Long Cốt Thái Tuế vẫn chưa mất đi.
Sưu! Hệt như một tia chợp xẹt qua, Khâu Lan Anh lập tức xuất hiện bên cạnh nửa bộ thi thể của Phạm Diễn Tông như biết thuấn di, những sợi xúc tu màu đỏ thắm thuần thục bắn tới, giống như những con linh xà, trực tiếp đâm vào thi thể đối phương, nhanh chóng hấp thu lấy.
Trên mặt nàng còn lộ ra vẻ thỏa mãn không thể nói rõ ra.
Rất nhanh sau đó, nàng lại dùng phương thức di chuyển nhanh như thuấn di của mình, trực tiếp xuất hiện bên cạnh một bộ thi thể khác, vẫn là cảnh tượng hàng loạt xúc tu thịt đâm xuyên thi thể, sau đó thi thể nhanh chóng bị hấp thu, không còn sót lại một chút gì.
"A..." Khâu Lan Anh thỏa mãn kêu lên.
Bốn bộ thi thể, không sót một bộ nào, tất cả đều bị Khâu Lan Anh hấp thu bằng sạch.
Sưu! Khâu Lan Anh lại xuất hiện trước mặt Lý Thủy Đạo, nhanh như thuấn di. Nàng dí dỏm thè lưỡi ra, cất giọng khiêu khích nói: "Ngươi thích thứ này sao?"
Lý Thủy Đạo không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhưng trong cơ thể đang âm thầm vận sức chờ phát động!
"Nếu ngươi làm ta hài lòng, ta còn có đồ tốt hơn cho ngươi." Khâu Lan Anh vỗ vỗ bộ ngực phẳng lì của mình. Chỉ trong chớp mặt, lồng ngực lập tức bành trướng với tốc độ cực nhanh, mắt thường cũng có thể thấy được.
"Đừng tiêu diệt ý thức của ta, nếu không nàng không làm được chuyện này đâu." Khâu Lan Anh nói xong đã hôn mê bất tỉnh.
Lý Thủy Đạo vừa thấy Khâu Lan Anh ngã xuống đất, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hẳn là ý thức của Long Cốt Thái Tuế đã bị Cự Linh Độc Hỏa đánh trọng thương, không thể khống chế thân thể Khâu Lan Anh trong thời gian quá dài được.
Nàng cho Lý Thủy Đạo chỗ tốt chính là một lời cầu xin tha thứ, hy vọng Lý Thủy Đạo có thể buông tha cho ý thức của nàng. Xét cho cùng, linh vật sinh ra ý thức cũng không dễ dàng, mà "Cự Linh Độc Hỏa" lại có thể dễ dàng phá hủy ý thức của nàng.
Vấn đề là lúc này, Lý Thủy Đạo không có Băng Thiềm Hộ Giáp phòng hộ toàn thân, nếu Long Cốt Thái Tuế liều chết đánh một trận cùng hắn, chưa biết hươu sẽ chết về tay ai.
Không đánh là tốt nhất!
Chung quy lại, khi tu vi đạt đến một cấp độ nhất định nào đó, tu sĩ đều không thích mạo hiểm.
Long Cốt Thái Tuế không muốn mạo hiểm, Lý Thủy Đạo càng không muốn mạo hiểm.
...
Không biết đã qua bao lâu, Khâu Lan Anh khẽ mở mắt. Nàng lập tức phát hiện thân thể mình đang bị chôn trong tuyết, tuyết trắng dày như một tầng chăn đệm ấm áp.
Nàng dùng ngón tay chà xát những bông tuyết cạnh người, nhưng hoàn toàn không cảm thấy lạnh, ngược lại, xúc cảm mang đến giống hệt như đang chà xát một đống kẹo đường trắng như tuyết.
Sư phụ nói rất đúng. Quả nhiên nàng đã không còn là phàm nhân nữa, nhưng đến cùng là nàng đã tu luyện như thế nào vậy?
Khâu Lan Anh nghĩ tới nghĩ lui, dường như nàng chưa từng tu luyện qua, cũng không biết mình đã làm thế nào để đạt được thứ lực lượng siêu phàm này.
Nếu nói hiện giờ, nàng có gì khác với trước kia, có lẽ là tồn tại...
Khâu Lan Anh chợt nhớ tới hành động đòi hỏi không chút khách khí của Lý Thủy Đạo, như thể sư phụ đã hoàn toàn coi nàng là một món trái cây ngon miệng rồi.
Nhưng sư phụ đâu rồi?
Khâu Lan Anh vội vàng đưa mắt nhìn trái nhìn phải, nhưng trên băng nguyên mênh mông này chỉ có một mình nàng. Nàng giẫm lên lớp tuyết dày, đi về phía khu sơn động đen kịt ở cách đó không xa.
Trong động, Lý Thủy Đạo đang khoanh chân đả tọa, hàn khí lượn lờ trên người.
Lý Thủy Đạo mở to mắt, mang theo một tia cảnh giác nhìn Khâu Lan Anh, nghiêm túc nói: "Ra ngoài sơn động chờ ta."
Khâu Lan Anh gật đầu, lại thành thành thật thật thối lui ra ngoài sơn động.
Lý Thủy Đạo tiếp tục đả tọa, còn Khâu Lan Anh lẳng lặng chờ đợi ở bên ngoài.
Gió thổi trên người nhưng nàng hoàn toàn không có cảm giác lạnh thấu xương, chỉ thấy lồng ngực có chút căng tức, nằng nặng.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, rồi ngây ngẩn cả người.
Từ lúc nào vậy? Lại biến thành lớn như vậy rồi?
Khâu Lan Anh đưa tay vuốt vuốt hai cái, chợt phát hiện thứ bên dưới này là chân chân chính chính tồn tại, tuyệt đối không phải ảo giác của nàng...
Nhưng tại sao lại như vậy chứ?