Trong sơn động, Lý Thủy Đạo trực tiếp dùng một viên "Thái Âm Hàn Băng Đan", cuối cùng cũng xây dựng lại tầng phòng ngự của Băng Thiềm Hộ Giáp.
Có Băng Thiềm Hộ Giáp, Lý Thủy Đạo mới dám ăn Long Cốt Thái Tuế, nếu không, trong lúc thưởng thức, rất có thể cái lưỡi mềm mại của Khâu Lan Anh sẽ lập tức biến thành một sợ xúc tu khủng bố, đâm thủng thân thể của hắn.
Lý Thủy Đạo rời khỏi sơn động, trông thấy Khâu Lan Anh đang xoa nắn chính mình.
"Khụ khụ khụ..." Lý Thủy Đạo cố ý ho khan để nhắc nhở.
Khâu Lan Anh nghe được tiếng ho của hắn, mới ngừng động tác xoa bóp kia lại, ngước khuôn mặt ngây thơ lên hỏi: "Sư phụ, người bế quan từ lúc nào vậy?"
Lý Thủy Đạo có chút sững sờ, lại tùy tiện tìm một lý do để nói: "À... tâm tình khá phiền muộn, ta mới bế quan một lát, ngươi vào đi."
Khâu Lan Anh gật đầu, lập tức đi theo Lý Thủy Đạo tiến vào trong sơn động. Lý Thủy Đạo nhìn về phía bộ ngực căng phồng của Khâu Lan Anh, hắn cũng không khách khí trực tiếp ra tay.
Khâu Lan Anh vô cùng sợ hãi hành động này của hắn, nàng vội vàng thối lui vào vách tường.
"Sư phụ, đừng..." Khâu Lan Anh liều mạng phản kháng, nhưng nàng chỉ là một phàm nhân, vốn không thể chống cự được...
Cảm giác có thứ gì đó vừa bị hút đi rồi...
Thật lâu sau đó, Khâu Lan Anh với vẻ mặt tê dại, lặng lẽ nằm trong huyệt động, biểu cảm thất thần.
Sư phụ quá thô lỗ, nàng còn là thân xử nữ, sao người có thể hút thứ kia ra chứ...
Bên ngoài hang động, sau khi Lý Thủy Đạo cưỡng ép ăn "Linh dịch" do Long Cốt Thái Tuế cung cấp, thân thể hắn lập tức thay đổi, dường như đang có một dòng nước ấm chậm rãi bao bọc lấy. Vốn dĩ tứ chi đang rất mỏi mệt, lại chỉ trong nháy mắt đã tràn đầy lực lượng.
Hiện giờ, hắn nhất định phải nhanh chóng tu luyện, nếu không dược lực sẽ lắng đọng lại trong thân thể, thậm chí còn có khả năng hình thành nên độc ứ.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời. Lý Thủy Đạo vỗ vào túi cổ, một con ngọc thiềm thừ to bằng bàn tay, trực tiếp xuất hiện bên ngoài, nằm sấp trên cánh đồng tuyết.
"Oa! Oa!" Con cóc phát ra tiếng kêu bén nhọn, trong tiếng kêu này còn mang theo một loại rung động và tiết tấu đặc biệt.
Dường như vầng trăng sáng trên bầu trời cũng cảm nhận được tiếng kêu này, một tia sáng trực tiếp rọi xuống từ trong tầng mây, bao phủ Lý Thủy Đạo vào bên trong. Hắn cảm nhận được ánh trăng đang gột rửa thân thể mình, đó là một loại năng lượng tinh tế, thuần khiết đến khó tả.
Dường như nơi ánh trăng chiếu đến, cũng chính là nơi Thái Âm pháp lực bị triệu hồi, chúng lập tức cuồn cuộn phun ra như thủy triều.
Trong lòng Lý Thủy Đạo là một mảnh tĩnh mịch, dường như đã hòa làm một thể với thiên địa rồi.
Thông qua nội thị, hắn trông thấy Thái Âm pháp lực đang phun trào, phảng phất như một con thác nước màu bạc đang chảy xuôi trong cơ thể hắn. Hắn cảm nhận được pháp lực của mình đang tăng cường, cảm nhận được tâm tình vui vẻ của nó, tựa như một tiểu tinh linh đang vui sướng nhảy nhót trong cơ thể mình.
Đây là hiệu quả của "Linh đan", do Long Cốt Thái Tuế tặng cho. Thứ kia giống hệt sữa tươi ngọt ngào, trực tiếp thấm vào kinh mạch, thân thể và pháp lực của Lý Thủy Đạo.
Ở thời điểm tu luyện Thiềm Minh Thôi Nguyệt, dường như thân thể Lý Thủy Đạo đã biến thành một miếng bọt biển cực lớn, không ngừng hấp thu tinh hoa của ánh trăng. Làn da trên người hắn cũng loè lên một quầng sáng màu bạc, phảng phất như được phủ lên một tầng hào quang thần bí.
Nương theo từng tiếng cóc kêu, ánh trăng như tơ, nhẹ nhàng xuyên qua thân thể hắn. Hắn cảm nhận được sự thay đổi trên thân thể của mình, không một nơi này không tràn đầy sức sống, phảng phất như vừa được gột rửa một phen.
Không tệ!
Thứ kia không hổ là tứ giai linh tài Long Cốt Thái Tuế, có loại "linh đan" này trong tay, còn cần thế lực gì nữa?
Ít nhất là bây giờ Lý Thủy Đạo đã không cần đến thế lực nữa rồi, chỉ cần cả ngày ôm lấy nàng, hút đi là được.
Trước kia, hắn là sói, cần săn mồi trong hoang dã, nhưng thực lực không được, cũng chỉ có thể xây dựng nên thế lực của mình, quá trình này vô cùng phức tạp, vô cùng phiền phức. Bởi vậy hắn mới khát vọng trở thành hổ, có thể một mình đi săn trong hoang dã.
Còn hiện giờ, hắn chính là chuột, một con chuột vừa tiến vào kho lương, chỉ cần Long Cốt Thái Tuế luôn duy trì hợp tác với hắn, chẳng khác nào trong tay hắn đang có một kho gạo ăn mãi không hết, một nguồn tài nguyên vô cùng vô tận rồi?
Dù tiếp tục ở lại trong tổ chức, cũng không cần phải cường thế như trước nữa.
Xét cho cùng, là thủ lĩnh của một tổ chức, thì song song với hưởng thụ đặc quyền, cũng phải gánh chịu trách nhiệm to lớn.
Dù Lang Vương được ưu tiên hưởng dụng thức ăn, còn có quyền sinh sôi đời sau với tất cả đám mẫu lang trong bầy, nhưng đồng thời, nó cũng phải dẫn dắt cả bầy sói đi kiếm đồ ăn.
Từ xưa đến nay, quyền lợi và nghĩa vụ luôn ngang bằng.
Trong đống tuyết, Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ngây thơ của Khâu Lan Anh, giống như đang vuốt ve một kiện tuyệt thế trân bảo, trực tiếp không thèm để ý đến mảnh sương mù đang bao phủ bên trong con ngươi của nàng, đó là sự ngượng ngùng khó có thể kiềm chế nổi...
Năm đó, lão vương bát từng nhận được một món "Chí Bảo", có lẽ thứ kia không thể sánh bằng Long Cốt Thái Tuế được.
Xét cho cùng, Long Cốt Thái Tuế chính là bảo vật mà ngay cả Vô Tướng Chân Quân cũng cần.
Đương nhiên, muốn làm hổ là một chuyện, còn trên thực tế, hắn vẫn cần tới thế lực, dù sao thế lực vẫn có thể mang đến cho hắn rất nhiều sự trợ giúp.
Chỉ khác là hiện tại, trong tay có Long Cốt Thái Tuế, hắn đã không cần đi tranh quyền đoạt lợi nữa, trả giá và báo đáp vốn chẳng có mối quan hệ trực tiếp với nhau, còn không bằng cứ ẩn giấu sau màn, chỉ ra tay ở thời điểm mấu chốt.
Lại nói, trong Thiên Trì phường, vẫn còn một kiện bảo vật, hắn không thể từ bỏ được, đó chính là "Hồng Liên Hắc Hỏa", còn những vật khác, khi đưa ra so sánh với "Long Cốt Thái Tuế", toàn bộ đều trở nên ảm đạm thất sắc, không còn quá mức quan trọng nữa.
Nói cách khác, ở thời điểm hiện tại, hắn còn chưa thể thoát ly Ngũ Độc môn...