Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 650 - Chương 650: Thái Tuế Thóa Dịch Và Thái Tuế Nhũ Dịch!

Chương 650: Thái Tuế Thóa Dịch Và Thái Tuế Nhũ Dịch! Chương 650: Thái Tuế Thóa Dịch Và Thái Tuế Nhũ Dịch!

Có được "Long Cốt Thái Tuế", rất nhanh Lý Thủy Đạo sẽ tu luyện đến tam giai, đến lúc ấy, Hư cảnh vừa mở, nhất định phải có càng nhiều "Đồng tham" mới gia tăng được tốc độ tu luyện, nghĩa là cần phải xem "Ngũ Độc Thánh Điển".

Muốn xem "Ngũ Độc Thánh Điển", lại phải dựa vào tông môn…

Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể rời khỏi Ngũ Độc môn.

Nhưng đương nhiên, có con át chủ bài Long Cốt Thái Tuế này trong tay, dù trở thành tán tu, tốc độ tu luyện của hắn cũng cực kỳ kinh người.

Lý Thủy Đạo dẫn theo Khâu Lan Anh bước đi trong cánh đồng tuyết mịt mờ.

Đột nhiên, một luồng độn quang từ trên bầu trời xa xa bay tới. Lý Thủy Đạo vội vàng lôi kéo Khâu Lan Anh trốn vào trong tuyết, để cho băng tuyết bao trùm thân thể, chờ cho luồng độn quang ấy bay vút qua đỉnh đầu rời đi.

Nếu tu sĩ không lấy hùng ưng làm đồng tham, sẽ không có thị lực thần thông. Nói cách khác, bản thân đang ở trên không trung rất khó để phát hiện ra người dưới đất, mà người dưới đất lại dễ dàng phát hiện ra tu sĩ đang phi độn trên không trung.

Người vừa phi độn qua đây chính là tu sĩ của ba đại gia tộc tu tiên tại Thiên Bình Xuyên, Lý Thủy Đạo không định gia tăng xung đột với bọn họ.

Làm người nên lưu lại một con đường, giết sạch bọn họ cũng không tốt.

Nếu hắn thật sự giết sạch bọn họ, khẳng định là bọn họ sẽ đến Vân Mãng kiếm phái tố cáo, đến lúc đó, hắn tuyệt đối không thể lén lút giấu giếm "Long Cốt Thái Tuế" đi.

Bây giờ đã kiếm được chỗ tốt, đương nhiên phải cố hết sức để né tránh hết thảy mọi tranh chấp...

Nửa tháng sau, vào một đêm tối đen như mực, Khâu Lan Anh nằm trên tuyết, Lý Thủy Đạo vừa xoa vừa mút, nhưng không có lấy một giọt nào tiết ra. "Thái Tuế Linh Dịch" có công hiệu tốt đến mức khó có thể tưởng tượng được đã triệt để bị hút sạch rồi.

Phải biết rằng, "Long Cốt Thái Tuế" nhất định phải hút huyết nhục của linh vật, mới có thể bồi dưỡng ra "Thái Tuế Thóa Dịch" và "Thái Tuế Nhũ Dịch".

(Thóa dịch là nước bọt, còn nhũ dịch là dịch sữa)

Trong đó, hiệu quả của "Thái Tuế Thóa Dịch" thấp hơn "Thanh Liên Đan", một ngụm nước bọt tương đương với năm trăm linh thạch, còn hiệu quả của "Thái Tuế Nhũ Dịch" lại lớn gấp mấy lần Thanh Liên Đan. Nếu bàn về giá trị, ít nhất nó cũng tương đương với mấy ngàn linh thạch, mà ngoại trừ gia tăng tu vi, đột phá cảnh giới, cường hóa nhục thân, dường như thứ này vẫn còn diệu dụng khác nữa.

Trong đêm tối, trên mặt tuyết, Khâu Lan Anh ngồi dậy, yên lặng khép y phục lại.

Nàng cũng không biết vì sao nơi này lại trở nên lớn đến vậy, cũng không biết vì sao sư phụ lại cảm thấy hứng thú với thứ này như thế…

Dù không lấy được "Thái Tuế Linh Nhũ", nhưng lần này, Lý Thủy Đạo không hút nước bọt của Khâu Lan Anh, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một viên "Thái Âm Hàn Băng Đan", bỏ vào trong miệng, bắt đầu tu luyện.

Từng giọt từng giọt, tích lũy từng giọt một...

Khâu Lan Anh lộ vẻ mặt đờ đẫn. Lần nào cũng vậy, sau khi sư phụ ăn xong, người lập tức ném nàng qua một bên, không tiếp tục nữa, mà lập tức vùi đầu vào tu luyện, phảng phất như nàng chỉ là một món đồ mà thôi.

Có rất nhiều lời nói nàng muốn hỏi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào...

Sau một đêm đả tọa, đến khi trời sáng, Lý Thủy Đạo dẫn theo Khâu Lan Anh tiếp tục bước đi trong cánh đồng tuyết mênh mông.

Trên tay hắn cầm một chiếc la bàn bát quái, có thứ này, hai người sẽ không bị lạc...

Tại đỉnh núi trước mắt, có một con gấu tuyết hình thể to lớn. Vừa trông thấy hai người, dù khoảng cách giữa hai bên còn rất xa, con gấu tuyết đã lộ vẻ mặt cảnh giác cực kỳ.

Lý Thủy Đạo chạy về phía gấu tuyết, tốc độ cực nhanh.

Con gấu tuyết kia phát ra một tiếng gào thét kinh người, nó biết hình thể của mình quá mức cồng kềnh có chạy cũng không thoát, vì vậy dứt khoát vươn tay tới, tấn công Lý Thủy Đạo.

Đây là một con gấu tuyết Thông Linh cảnh hậu kỳ, nó còn chưa kịp vọt tới trước mặt Lý Thủy Đạo đã bị độc chết.

Khâu Lan Anh nhanh chóng bước theo sau Lý Thủy Đạo, dù nàng rất nghiêm túc chạy đi, nhưng tốc độ chỉ dừng lại ở trình độ của một phàm nhân, căn bản không thể làm giống như Lý Thủy Đạo, chỉ cần tiến lên một bước là lập tức vượt qua khoảng cách mười trượng.

Một lát sau, Khâu Lan Anh đi tới phía trước con gấu tuyết đã tử vong, dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn Lý Thủy Đạo.

"Ăn nó đi." Lý Thủy Đạo ra lệnh.

Khâu Lan Anh nhìn về phía con gấu tuyết to lớn như ngọn núi nhỏ kia, vẻ mặt càng thêm mờ mịt.

"Ăn… ăn như thế nào?" Vẻ mặt Khâu Lan Anh đầy khó hiểu.

"Ăn như thế nào? Còn cần ta dạy cho ngươi sao?" Lý Thủy Đạo lườm nàng một cái.

"Nhưng... nhưng con này quá lớn rồi." Khâu Lan Anh sờ bộ lông trên người gấu tuyết, mỗi một cọng lông đều giống như cương châm, vừa thô vừa dài, lại cực kỳ bén nhọn, nàng thực sự không biết nên làm thế nào mới có thể ăn được thứ này.

"Ngươi đã mười ngày không ăn gì rồi, chẳng lẽ không đói bụng sao?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.

Khâu Lan Anh nghe hắn nói như vậy, cũng rơi vào ngây dại.

Đúng vậy!

Đúng là rất lâu rồi nàng chưa ăn thứ gì. Chính xác là từ sau khi nàng nhảy núi, nàng vẫn chưa từng ăn một thứ gì, nếu không phải sư phụ nhắc tới, chính nàng cũng quên mất là một con người thì cần phải ăn.

"Đừng giả vờ nữa, ăn đi." Lý Thủy Đạo đá đá con gấu tuyết to lớn dưới đất.

Khâu Lan Anh có chút không biết làm sao, nhưng Lý Thủy Đạo vẫn lạnh lùng nhìn nàng.

"Ta... Sư phụ... Ta..." Khâu Lan Anh lắp bắp, lo sợ gần như muốn khóc lên, nhưng nàng thực sự không biết nên nói gì… từ sau khi tỉnh dậy, tất cả mọi thứ xung quanh nành đều trở nên vô cùng quái dị.

Thân thể dồi dào sinh lực hơn, bộ ngực đột nhiên biến thành lớn hơn, sư phụ đối xử với nàng giống hệt một món vật phẩm, từ trước đến giờ, ánh mắt người nhìn về phía nàng, tuyệt đối không giống đang nhìn một con người đang sống.

Phốc phốc!

Sắc mặt Khâu Lan Anh chợt biến đổi, một tay của nàng nhanh chóng biến thành vô số gai thịt, đâm vào thi thể con gấu tuyết.

Thân thể to lớn của con gấu tuyết nhanh chóng biến mất đi với tốc độ cực nhanh, dùng mắt thường cũng có thể thấy được, ngay cả da lông cũng không còn.

Khâu Lan Anh đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo, khẽ liếm liếm đầu lưỡi, lại dùng giọng khàn khàn nói: "Tuy huyết nhục của con gấu tuyết này khá sung túc, nhưng linh khí quá thấp, nhiều nhất chỉ có thể sản xuất ra một giọt Linh Nhũ."

"Ta biết." Lý Thủy Đạo lạnh lùng nói.

Bình Luận (0)
Comment