-apptruyen-
Khâu Lan Anh thu hồi đống gai thịt trên tay, sau đó trợn trắng mắt ngất đi.
Khưu Lan Anh đang hôn mê được Lý Thủy Đạo cõng trên lưng. Hắn miệt mài cõng nàng chạy nhanh tới vùng biên giới của khu băng nguyên tuyết trắng mênh mang này.
Chờ đến thời điểm Khâu Lan Anh tỉnh táo lại, Lý Thủy Đạo sẽ dẫn nàng ta đi bộ, tiếp tục trèo đèo lội suối, thuận tiện cũng quan sát hành vi của nàng, đến khi Khâu Lan Anh hôn mê, Lý Thủy Đạo sẽ cõng nàng phi độn.
Độn quang màu xám bạc phá không mà đi, đột nhiên Khâu Lan Anh mở mắt, trong mắt tràn ngập hung lệ.
Đầu ngón tay của nàng mọc ra gai thịt...
Nhưng đúng vào lúc đó, Khâu Lan Anh chợt cảm nhận được một ngọn lửa hừng hực bao trùm lấy hai người.
Cự Linh Độc Hỏa.
Nó là một ngọn lửa màu xanh lục, tràn ngập ăn mòn và kịch độc.
"Ngươi có thể thử xem." Lý Thủy Đạo bình thản nói.
Vẻ mặt Khâu Lan Anh thoáng có chút sững sờ, sau đó lại chìm vào mê man.
Lý Thủy Đạo ném Khâu Lan Anh đang mê man từ trên không trung xuống đất, Khâu Lan Anh đập thẳng xuống đất, tạo thành một cái hố to, nhưng một giọt máu cũng không chảy...
Màn đêm buông xuống, Khâu Lan Anh chỉ thoáng có cảm giác ai đó đang mút vào người mình.
"A..." Khâu Lan Anh hô nhỏ một tiếng, rồi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một, nàng lại bị sư phụ hút đi một chút rồi.
Chờ hút xong, Lý Thủy Đạo lại khoanh chân đả tọa, Khâu Lan Anh ngoan ngoãn ngồi dậy sửa sang y phục trên người...
Cứ như vậy, suốt cả chặng đường dài, hai người ban ngày đi lại, ban đêm tu luyện, thỉnh thoảng, Lý Thủy Đạo sẽ săn giết yêu vật và ép buộc Khâu Lan Anh phải ăn con yêu vật kia.
Và lần nào cũng vậy, vào đúng thời điểm đó, Khâu Lan Anh sẽ mất đi ý thức, chờ tới khi khi nàng lại một lần nữa thức tỉnh thường sẽ là buổi tối trăng sáng treo cao.
Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên nàng làm chính là sửa sang lại quần áo, sau đó lẳng lặng nhìn sư phụ tu luyện...
Rất nhanh, nàng đã quen thuộc với cuộc sống như vậy rồi, có đôi khi nàng cũng miên man nghĩ ngợi, rốt cuộc là mình tồn tại vì cái gì?
...
Hai tháng sau, Lý Thủy Đạo đã dẫn theo Khâu Lan Anh đi bộ xuyên qua toàn bộ Vân Mãng sơn.
Cả chặng đường này, hai người không tiếp tục phi độn đi qua nữa, mà bất kể là núi cao bao nhiêu, hay khe suối hiểm trở đến mức nào, bọn họ đều đi bộ.
Có ánh trăng tẩy lễ, có linh đan bầu bạn, đi đến đâu cũng là tu luyện.
Hai người tiếp tục đi bộ tiến vào Ngân Tuyết thành. Ngay khi bước chân vào chốn đô thị phồn hoa kia, cả hai đã bị một người đầu bù tóc rối, y phục lôi thôi, thân hình thấp bé, chạy tới ngăn cản đường đi.
Nam tử này tên là Trương Tiểu Sơn, xem khí tức, dường như còn trọng thương chưa lành.
"Lý tiền bối, thật sự là ngài?" Trong giọng nói của Trương Tiểu Sơn tràn đầy kích động và kinh ngạc đến khó có thể tin được.
Lý Thủy Đạo nhận ra người này, gã tên Trương Tiểu Sơn, chính là tu sĩ của U Ảnh đường. Bởi vì người này không mang họ Tả, nên đã được Hạ Nhược Tuyết đề bạt trọng dụng ở U Ảnh đường, ngày thường đều là người này bàn bạc với Lý Thủy Đạo, đi tới báo cáo tin tức về U Ảnh đường cho hắn.
"Ngươi xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đường chủ mất tích rồi." Giọng nói của Trương Tiểu Sơn có chút run rẩy.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Trong lòng Lý Thủy Đạo thoáng có chút căng thẳng.
"Khoảng một tháng trước."
"Trước khi nàng mất tích có điều gì dị thường phát sinh không?"
"Hoàn toàn không, Hạ đường chủ trực tiếp biến mất, như đã tan vào hư không vậy." Trương Tiểu Sơn lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia quang mang nghi hoặc.
"Nàng mất tích trong U Ảnh đường sao?" Lý Thủy Đạo tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, nhưng một chút dấu vết đánh nhau cũng không có." Trong thanh âm của Trương Tiểu Sơn tràn đầy bất đắc dĩ và hoang mang.
Lý Thủy Đạo cau mày, trong lòng sinh ra nghi ngờ.
Với tu vi của Hạ Nhược Tuyết, muốn lặng yên không một tiếng động đưa nàng đi, đây tuyệt đối không phải chuyện mà một người bình thường có thể làm được. Ngay cả Không Linh Kiếm Diệp Lộc Uyên cũng không làm được, thì ít nhất hung thủ phải có tu vi tam giai trở lên.
Chẳng lẽ là Phòng Sư Điền ra tay?
"Chẳng lẽ nàng đã giết nhầm người, chọc phải tồn tại không nên chọc?" Trong giọng nói của Lý Thủy Đạo tràn ngập lo lắng và nghi hoặc.
"Không... Ta nghĩ không phải, bởi vì… có vẻ như Tả gia bên kia biết đường chủ đã mất tích như thế nào." Trương Tiểu Sơn lại nói.
"Tả gia biết sao?" Nghe được tin tức này, trong lòng Lý Thủy Đạo càng thêm nghi ngờ.
Nếu hung thủ là tam giai cao thủ bên ngoài, người này tuyệt đối sẽ không đến chào hỏi với Tả gia, như vậy … chỉ có thể là tam giai tu sĩ của Vân Mãng kiếm phái.
"Lý tiền bối, có lẽ không một ai đoán được người sẽ tiến vào nơi này từ cửa chính. Hôm nay, tu sĩ của Tả gia và tông môn đều đang đi tìm ngài. Ngài đi nhanh, ta đã bị bọn họ đả thương đó." Trương Tiểu Sơn đau đớn ôm ngực nói.
"Lý đạo hữu!" Lời nói vừa dứt, đột nhiên một giọng nói sang sảng từ đằng xa truyền tới.
Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn lại, là một tu sĩ trẻ tuổi vừa lên tiếng chào hỏi hắn. Nói chính xác là tuy hai bên tóc mai đã hoa râm, nhưng dung mạo, khí chất của đối phương lại có chút trẻ tuổi.
Không Linh Kiếm Diệp Lộc Uyên.
"Diệp đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?" Lý Thủy Đạo cũng phất tay nói.
Diệp Lộc Uyên chậm rãi tới gần, Trương Tiểu Sơn thấy có người chào hỏi Lý Thủy Đạo thì vội vàng chạy đi, nhanh chóng lẩn trốn vào đám đông gần đó.
"Lý đạo hữu, hai tháng nay ngươi đã đi đâu vậy?" Diệp Lộc Uyên tò mò hỏi.
"Chỉ là dạo chơi khắp Vân Mãng sơn một phen, hy vọng có thể gặp được gián điệp của Ngũ Độc môn tới liên lạc với ta, cũng tiện tiếp tục kiến công lập nghiệp cho tông môn." Lý Thủy Đạo mỉm cười giải thích.
Diệp Lộc Uyên cười nhạt nói: "Vậy có cá mắc câu không?"
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu: "Ai... Tuy ta đã cố hết sức, nhưng đúng là không có. Dường như hai năm trước, sau khi Ngũ Độc môn bị thương tổn, bọn họ đã từ bỏ hành động phái gián điệp đi đến nơi này rồi."
"Không thể nào!" Diệp Lộc Uyên bình thản nói, lại đưa mắt nhìn về phía Khâu Lan Anh đang đứng bên cạnh Lý Thủy Đạo, dò hỏi: "Vị cô nương này là?"
"Là đứa đồ đệ không nên thân ta thu được trên đường dạo chơi, đã làm Diệp đạo hữu chê cười rồi." Lý Thủy Đạo giải thích.
"A... Lý đạo hữu đúng là hăng hái nha."