Diệp Lộc Uyên nghe xong, không khỏi thở dài, nói: "Chưởng môn vô cùng coi trọng chuyện này, nhưng ngươi cũng biết đấy, tuy Vân Vô Cực là chưởng môn, nhưng xét cho cùng, tu vi của hắn cũng chỉ là nhị giai thôi, mà ở trong Vân Mãng kiếm phái, người có quyền phát ngôn chân chính vẫn là Vô Tướng Chân Quân, chưởng môn chỉ là người đi quản lý những việc lặt vặt khác mà thôi. Chung quy lại, ở nơi nào cũng thế, đều lấy thực lực làm đầu."
Vừa dứt lời, gã đưa mắt nhìn thoáng qua Lý Thủy Đạo, trong mắt hiện ra một tia bất đắc dĩ, lại nói tiếp: "Chưởng môn đặc biệt dặn dò ta, nhất định phải lừa gạt ngươi về chuyện Hạ Nhược Tuyết mất tích. Nếu không lừa được ngươi, để trong lòng ngươi sinh ra vướng mắt, ngươi tuyệt đối sẽ không trung thành với Vân Mãng kiếm phái chúng ta. Đã như vậy, giữ ngươi lại cũng vô dụng."
Nói xong, gã lại lắc lắc đầu, dường như đang tiếc hận điều gì, lát sau lại nói thêm: "Lý đạo hữu, vì sao ngươi thông minh như vậy? Ta và ngươi dù không đánh không quen, nhưng cũng coi như mới gặp đã thân. Bảo ta tự tay giết ngươi, trong lòng ta vô cùng không muốn."
Lý Thủy Đạo nghe xong, trong mắt lóe lên một tia trào phúng, nói: "À... Nếu Diệp đạo hữu không muốn, vậy cứ thả cho ta rời đi thôi, ý ngươi thế nào?"
"Cái này..." Diệp Lộc Uyên lộ vẻ do dự: "Tự tay giết chết Lý đạo hữu khiến ta không đành lòng. Nhưng để cho ngươi rời khỏi nơi này, ta lại không có quyền quyết định. Không bằng ngươi cứ theo ta trở về tông môn, giải thích tất cả những hành động của ngươi với chưởng môn, có lẽ hai người các ngươi có thể hóa giải được hiềm khích lúc trước."
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo cất tiếng cười to: "Về với ngươi? Ngươi đúng là biết tính toán nha, Vân Vô Cực kia cũng là tên rác rưởi! Lúc hữu dụng thì sư đồ tình thâm, lúc vô dụng thì vứt đi như rác. Nói đến chuyện này, cũng phải trách ta... Ta thật sự không ngờ Vô Tướng Chân Quân lại có nhu cầu như vậy, chỉ có thể nói là tầm mắt quá hẹp, đành nhận mình xui xẻo mà thôi!"
Lý Thủy Đạo vừa dứt lời, đã đưa tay lên đánh ra một kích "Thái Âm Chỉ", lực chỉ của Thái Âm Chỉ trực tiếp bắn trúng Diệp Lộc Uyên.
Hiện giờ, Thái Âm pháp lực của Lý Thủy Đạo đã gần đại thành, đã đạt đến cảnh giới "không vật gì không chui lọt", và một chỉ mang theo Thái Âm pháp lực này tuyệt đối sẽ chạy thẳng đến lục phủ ngũ tạng, kịch độc bên trong cũng khuếch tán thẳng đến chỗ yếu hại, và bất cứ môn đạo pháp nào của Diệp Lộc Uyên cũng không thể ngăn cản được.
Nhưng Diệp Lộc Uyên lại nhẹ nhàng cười cười, trên mặt lộ ra một nụ cười âm trầm nói: "Có một chuyện, ta đã quên nói cho Lý đạo hữu biết. Sau khi Hạ cô nương được Linh Kiếm chân quân thu vào Hư cảnh, Linh Kiếm chân quân đã tặng một vật cho chưởng môn, chưởng môn lại đặc biệt giao vật ấy cho ta, còn dặn dò ta nhất định phải bắt ngươi lại."
Chỉ thấy Diệp Lộc Uyên lật tay một cái, trong tay đã có thêm một hạt châu màu trắng sữa.
Không cần phải nghi ngờ, hạt châu với luồng khí mờ ảo không ngừng lưu chuyển bên trên này chính là tam giai bảo vật của Ngũ Độc môn "Ích Độc Châu".
Trên thực tế, dù "Ích Độc Châu" vốn là tam giai bảo vật, nhưng nó chỉ hữu dụng đối với nhị giai độc vật trở xuống, nếu nhị giai tu sĩ cầm Ích Độc Châu trên tay, đối phương tuyệt đối không e ngại bất cứ môn độc công nào của Ngũ Độc môn nữa.
"Ha ha ha ha... Lý đạo hữu, ta và ngươi luận bàn nhiều lần, đôi bên đều có chỗ giữ lại. Cứ nghĩ đến chuyện này, trong lòng ta lại ngứa ngáy khó nhịn, nhưng chẳng thế làm khác hơn. Mãi cho đến hôm nay, cuối cùng cũng có thể triển khai toàn bộ năng lực của mình rồi, nào, buông tay đánh một trận đi!" Diệp Lộc Uyên cười nói, đồng thời cũng lật tay một cái, Không Linh Kiếm với thân kiếm như nước đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
Lý Thủy Đạo cũng vỗ túi trữ vật, một thanh trường kiếm đen nhánh trực tiếp xuất hiện trên tay. Thanh kiếm này còn lớn hơn những thanh kiếm bình thường một vòng, rõ ràng là bảo vật bất phàm.
Diệp Lộc Uyên lộ vẻ mặt kinh hãi: "Lại là Thương Lôi Kiếm, xem ra Lôi Minh Kiếm Phạm Diễn Tông đã táng mệnh dưới độc công của ngươi rồi. Hay cho một tên ma tu Ngũ Độc môn, đúng là chúng ta không nuôi được sói mắt trắng mà. Hôm nay, ta sẽ vì tông môn mà diệt trừ mối họa là ngươi!"
Vân Lôi Kiếm!
Diệp Lộc Uyên vừa ra tay đã vận dụng tuyệt chiêu, chỉ thấy những tia chớp màu trắng đỏ đan xen, lập tức bện thành một tấm lưới, tựa như muốn bao phủ cả thiên địa vào bên trong.
Đôi con ngươi trong mắt Lý Thủy Đạo chợt co rụt lại.
Phải biết rằng lúc trước, khi đối mặt với Vân Lôi Kiếm, đồng thuật của hắn đều trực tiếp mất đi hiệu lực, nhưng hôm nay thì khác. Bên trong con mắt trắng bệch kia lại rõ ràng hiện ra quỹ tích của Không Linh Kiếm, hệt như một tấm gương.
Keng!
Đồng thuật bộ phong chi nhãn, càng nhanh càng rõ.
Tốc độ của Vân Lôi Kiếm vốn là nhanh nhất, bởi vậy mà quỹ tích của nó phản chiếu bên trong đồng thuật của Lý Thủy Đạo cũng là rõ ràng nhất.
Hai tháng qua, cứ hai ngày một lần, Lý Thủy Đạo lại phải hấp thu một giọt Thái Tuế Linh Nhũ. Vật này có hiệu quả quá tuyệt vời, nó chẳng những gia tăng pháp lực cho hắn, còn cường hóa nhục thân của hắn.
Thân thể được cường hóa, khiến cho lực cảm nhận của hắn cũng gia tăng thêm rất nhiều. Biểu hiện rõ ràng nhất của quá trình này, chính là hắn có thể nhìn thấy những thứ mà trước kia không nhìn thấy, cũng nghe được những âm thanh mà trước kia không nghe được.
Ngay cả bản thân Lý Thủy Đạo cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc với sự biến hóa này, không ngờ đồng thuật của hắn lại có thể dễ dàng bắt được quỹ tích của Vân Lôi Thiểm Điện, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng khoái kiếm đoạt mạng của Vân Lôi Kiếm.
Diệp Lộc Uyên cũng không biết Lý Thủy Đạo đã thông qua đồng thuật để bắt được quỹ tích của thanh kiếm kia, gã chỉ cho rằng hai người bọn họ từng giao thủ nhiều lần, nên chuyện Lý Thủy Đạo có thể dễ dàng ngăn cản được Vân Lôi Kiếm chỉ đơn thuần là vận may của hắn mà thôi.
"Lý Thủy Đạo, ngươi không thể dựa vào vận may mãi được, tiếp kiếm thứ hai của ta đi." Diệp Lộc Uyên lại thay đổi chiêu thức, chiêu chiêu biến hóa, huyền ảo thất thường, làm cho người ta không thể phán đoán ra được.
Thân pháp của gã linh động vô cùng, mỗi lần ra tay đều mang theo một luồng khí tức mơ màng, mờ ảo.
-truyện-yy-