Lý Thủy Đạo không trả lời, bởi vì một loại trạng thái tỉnh táo đến cực độ đang ùn ùn kéo đến đã khiến hắn trực tiếp ngậm miệng lại.
Một chiêu Băng Phách Hàn Lăng, một chiêu Hàn Sương Băng Bạo.
Ngay sau khi hàn băng nổ mạnh, trong khe sâu lập tức nổi lên từng đợt gió tuyết đầy trời.
Đây chính là câu trả lời của Lý Thủy Đạo.
Dùng kiếm đáp lại!
Kiếm tu chỉ luận sinh tử, tuyệt không nói nhảm nhiều lời.
"Hây!" Diệp Lộc Uyên quát lên một tiếng chói tai, lại lần nữa thi triển Vân Lôi Kiếm, tia chớp màu trắng đỏ nhanh chóng xuất hiện chiếu rọi cả mảnh thiên địa xung quanh.
Một kiếm này xuất ra cực kỳ quỷ dị, tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng điều khiến Diệp Lộc Uyên bất ngờ lại phát sinh, bởi vì Lý Thủy Đạo vẫn có thể đón đỡ được, thậm chí còn đón đỡ cực kỳ chuẩn xác.
Đây tuyệt đối không phải là may mắn!
Hắn đã phá được Vân Lôi Kiếm của gã rồi.
Lý Thủy Đạo cuốn theo một mảnh gió tuyết đầy trời, hệt như vị vua của băng tuyết, trong lúc nhất thời khí thế vô song.
《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》 bắt đầu khởi động, rồi chỉ trong nháy mắt sau đó, chiêu thức trên tay Lý Thủy Đạo lại chuyển hóa thành 《 Lãnh Nguyệt Kiếm Quyết 》, hai bộ kiếm quyết gần như đã hòa làm một thể.
Kiếm chiêu: Băng Ảnh.
Kiếm quang như băng, như bóng với hình, nhanh chóng đâm vào chỗ yếu hại trên người Diệp Lộc Uyên.
Kiếm chiêu: Tuyết Vũ.
Kiếm quang như hoa tuyết phấp phới tung bay, trực tiếp vây khốn Diệp Lộc Uyên trong một mảnh rét lạnh.
Diệp Lộc Uyên ra sức vung kiếm, kiếm khí như mây, cố gắng phá tan khung cảnh băng tuyết này.
Kiếm chiêu của Lý Thủy Đạo lại biến ảo khôn lường, hắn liên tiếp thi triển Hàn Thứ, Lãnh Phong và Băng Phách, mỗi một chiêu đều mang theo hàn ý lạnh thấu xương, làm Diệp Lộc Uyên ứng phó không xuể.
Đều do gã đã mất đi tiên cơ!
Ban đầu, Diệp Lộc Uyên muốn dùng "Vân Lôi Kiếm" đánh ra một kích hạ gục địch, nhưng dùng một chiêu này ba lần bảy lượt lại tốn công vô ích, mới dẫn đến tình huống hiện tại, rõ ràng Lý Thủy Đạo có tu vi thấp hơn gã một bậc lại vùng lên chiếm hết tiên cơ, còn đắc thế không buông tha người!
Sau khi tiếp được một vòng công kích này, gã nhất định sẽ nghĩ cách để giết chết tên kia!
Kiếm chiêu: Sương Nguyệt!
Kiếm quang như sương, ngưng kết thành một vầng trăng sáng, Thái Âm pháp lực tinh thuần vô cùng, trực tiếp gia trì khiến cho uy lực của một chiêu này mạnh không gì sánh nổi.
Chỉ trong nháy mắt, minh nguyệt kiếm mang đã đâm thẳng vào ngực Diệp Lộc Uyên. Kiếm khí lạnh thấu xương, phảng phất như trời đông rét lạnh cắt da cắt thịt.
Diệp Lộc Uyên lập tức cảm nhận được khí tức tử vong ngập tràn, gã vội vàng né tránh, nhưng kiếm quang lại như hình với bóng, bám riết không tha.
Kiếm khí toàn thân Diệp Lộc Uyên lập tức phun trào, rơi vào đường cùng, gã chỉ còn cách vận dụng toàn bộ vốn liếng của mình, dựa vào tốc độ cực nhanh để tránh né.
Chỉ thấy thân hình của gã di chuyển nhanh như thuấn di, linh hoạt mà mau lẹ...
Nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng gì... Gã vốn không có cách nào để thoát khỏi quá trình truy kích của Sương Nguyệt, cũng giống như con người không thể thoát khỏi ánh trăng.
Ánh trăng như hoa, chẳng những có thể lấp kín toàn bộ những lỗ hổng trước mặt, còn có mặt ở khắp mọi nơi trong không gian.
Chỉ có thể dùng Vân Lôi Kiếm phản kích!
Thân ở tuyệt cảnh, Diệp Lộc Uyên đã không còn biện pháp nào hay hơn.
Vân Lôi Kiếm!
Phanh!
Một vòng băng hoàn trên người Lý Thủy Đạo lập tức nổ mạnh, Vân Lôi Kiếm vừa phá tan tầng phòng ngực "Băng Thiềm Hộ Giáp" trên người hắn, nhưng một kiếm Sương Nguyệt của Lý Thủy Đạo cũng trực tiếp chém đứt cái đầu của gã.
Cái đầu của Diệp Lộc Uyên bay lượn giữa không trung, trong ánh mắt vẫn mang theo vẻ kinh ngạc đến cùng cực, khó có thể tin được, nhìn chằm chằm vào hắn.
Lần này, hắn lại không ngăn cản Vân Lôi Kiếm?
Trên thực tế, Lý Thủy Đạo cũng không có ý định đi ngăn cản một đòn này, hắn trực tiếp hy sinh Băng Thiềm Ngạng Khí Công để đổi lấy một mạng của Diệp Lộc Uyên...
Khâu Lan Anh chỉ là phàm nhân!
Ít nhất là chính nàng cho rằng như vậy...
Sau khi nàng và sư phụ Lý Thủy Đạo đi đến nơi này, sư phụ Lý Thủy Đạo và một tu sĩ trẻ tuổi xa lạ chỉ nói chuyện với nhau vài câu, lại đột ngột triển khai một hồi chiến đấu kịch liệt.
Tia chớp màu đỏ trắng tản ra trên thanh kiếm trong tay tu sĩ kia trực tiếp chiếu sáng cả thiên địa, uy lực vô cùng kinh khủng, mà đòn phản kích của sư phụ lại nhanh chóng khiến cả cái khe sâu này biến thành một mảnh băng thiên tuyết địa chỉ trong nháy mắt.
Khoảnh khắc kia, phảng phất như nàng vừa nhìn thấy một vị vua của băng tuyết há miệng thét gào...
Kiếm khí điên cuồng bay loạn trong sơn cốc, hai bóng người đan xen vào nhau, ngươi tới ta đi, trình độ kịch liệt của cuộc chiến đã đạt đến cực hạn.
Khâu Lan Anh chính là người duy nhất được quan sát trận chiến này, nàng khiếp sợ phát hiện, hóa ra trên thế gian lại có những loại kiếm pháp cường đại đến thế.
Và không còn gì để nghi ngờ thêm nữa, sư phụ Lý Thủy Đạo của nàng chính là một tu sĩ cực kỳ mạnh mẽ!
Trước kia, sự mạnh mẽ mà hắn mang đến cho nàng vốn là một thứ vô hình, nàng chỉ có thể cảm nhận được lực áp bách khủng bố từ phía hắn. Hắn khủng bố đến mức địch nhân còn chưa ra tay, đã nôn mửa ngã xuống dưới độc công của hắn rồi.
Kẻ địch nào cũng vậy...
Cả con gấu tuyết cường đại, hay con báo tuyết linh mẫn, hoặc một đàn sói tuyết kết bè kết đội…
Đều là như thế...
Chỉ cần đến gần sư phụ, chúng sẽ nôn mửa, nôn mửa là chết.
Không có ngoại lệ!
Hắn giống như một vị quân chủ lạnh lùng điều khiển tử vong.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, sự mạnh mẽ mà hắn mang đến cho nàng lại là hữu hình, ít nhất là nàng có thể chứng kiến được quá trình địch nhân của hắn phản kháng, giãy giụa và đi đến tử vong!
Kiếm pháp của hắn hoa lệ như thế, hắn bước đi trong lôi đình chẳng chịt lại như đang nhàn nhã dạo chơi trong sân nhà.
Hắn điều khiển gió tuyết nhìn như nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng chém lên người địch nhân lại là những vết thương chí mạng, đớn đau...
Lôi điện, cuồng phong, bạo tuyết...
Cả một vầng trăng lạnh đang chiếu rọi hết thảy mọi thứ kia.
Ầm!
Khi băng hoàn nổ tung, cái đầu của kẻ địch đã bị sư tôn chém rụng...
Không có ngoại lệ!