Nhóm người của thương đội lại một lần nữa rơi vào trạng thái lặng ngắt như tờ, ngay cả Tát Lạp Nhĩ, vừa rồi còn đang điên cuồng mắng chửi cũng im bặt, không lên tiếng nữa.
"Còn ai mạnh hơn không?" Lý Thủy Đạo lau vết máu trên mặt, thản nhiên hỏi.
Tát Lạp Nhĩ đưa ánh mắt u oán nhìn Lý Thủy Đạo nói: "Thương đội chúng ta đã không còn tồn tại nào mạnh hơn nữa rồi, nhưng mà..." Nói đến đây, ánh mắt Tát Lạp Nhĩ trở nên cực kỳ sắc bén, thậm chí còn ẩn giấu một tia sát khí: "Trên thế gian này vẫn còn vô số cao thủ. Nếu ngươi muốn khiêu chiến cường giả, ta có thể dẫn ngươi đi một nơi, khẳng định sẽ có cường giả đủ thực lực chiến đấu với ngươi."
"Ở đâu?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
"Tiên Đồ thành!" Ánh mắt Tát Lạp Nhĩ lóe lên một tia sắc bén nói.
"Quá xa rồi, có nơi nào đó hơi gần một chút hay không? Đối thủ của ta cũng không nhất định phải là tu tiên giả, yêu thú cũng được." Lý Thủy Đạo lắc đầu nói.
Tát Lạp Nhĩ nghe vậy, lại lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, nói: "Dĩ nhiên là có, chỉ sợ đạo hữu không dám đi thôi."
Lý Thủy Đạo đưa mắt thoáng nhìn Tát Lạp Nhĩ một cái thật sâu, mà dù có nhắm mắt lại, hắn cũng đoán được đây là phép khích tướng. Và đối thủ Tát Lạp Nhĩ định giới thiệu cho hắn tuyệt đối là cực kỳ mạnh, hoặc là nơi đối phương hiện diện có mối nguy hiểm cực lớn. Nhưng lúc này hắn đã cùng đường rồi, chỉ có thể mạo hiểm xông xáo một phen.
"Mang ta đi." Lý Thủy Đạo híp mắt nói.
Tát Lạp Nhĩ cũng đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo một cái thật sâu, sau đó dùng giọng điệu khẩn cầu nói: "Chờ ta sắp xếp xong thương đội, sẽ dẫn ngươi đi."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
...
Tổ Sư đường, Tử Tiêu phong, Vân Mãng sơn mạch.
Đối với một gia tộc, kiến trúc quan trọng nhất chính là từ đường, còn đối với một tông môn, nơi quan trọng nhất chính là "Tổ Sư đường".
Ngay cả chưởng môn Vân Vô Cực, mỗi lần đi đến nơi đây đều phải tắm rửa thay y phục, thành kính dâng hương cầu nguyện, tuyệt không có một chút bất kính nào.
Tổ Sư đường của Vân Mãng kiếm phái tọa lạc ở khu cấm địa ít người lui tới phía sau núi Tử Tiêu phong.
Trong núi rừng xanh ngắt, có một tòa kiến trúc trang nghiêm, bức tường ngoài của nó được xây từ đá xanh, mang phong cách cổ xưa mà dày nặng, một mực tản ra cảm giác tang thương của năm tháng.
Nếu chỉ nhìn từ bề ngoài căn bản không thể nhìn ra, rốt cuộc gian phòng này có tác dụng gì, chỉ thấy cánh cửa lớn đen kịt bên ngoài luôn luôn đóng chặt, khiến người ta không thể tiến vào.
Không gian bên trong Tổ Sư đường khá rộng rãi, chỉ dùng để thờ phụng những bức họa của các đời tổ sư môn phái.
Hơn nữa, nơi này chẳng những được dùng để thờ phụng những vị tổ sư của tông môn đã vẫn lạc, còn có chỗ ở dành cho tam giai tu sĩ của Vân Mãng kiếm phái đến thủ hộ nơi này.
Dưới tình huống bình thường, bọn họ sẽ không tùy tiện rời đi.
Còn Vô Tướng Chân Quân của Vân Mãng kiếm phái, nhóm người này tuyệt đối là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, trừ phi thông qua tam giai tu sĩ, nếu không rất khó tìm được bọn họ.
Tam giai tu sĩ của Tổ Sư đường có địa vị cực cao, chỉ cần bọn họ mở họp một lần là có thể quyết định bổ nhiệm hay miễn nhiệm chưởng môn của Vân Mãng kiếm phái.
Trong một gian mật thất bên trong Tổ Sư đường, tam giai tu sĩ Phòng Sư Điền mở một cái hộp gỗ ra, không ngờ bên trong lại đặt bộ y phục đã rách thành từng mảnh nhỏ của Diệp Lộc Uyên.
Diệp Lộc Uyên và Phòng Sư Điền cũng được coi là có tình sư đồ, hiện giờ người đã mất, chỉ trông thấy một cái hòm đựng di vật của đối phương, trong lòng không tránh khỏi, sẽ dâng lên một chút thổn thức bi thương.
"Ồ?" Trong mắt Phòng Sư Điền lộ ra một tia nghi hoặc. Lão đặt bộ y phục đã bị xé nát kia lên chóp mũi ngửi ngửi. Vẻ mặt lập tức biến đổi.
Sau đó, trên tay chợt bốc lên một ngọn lửa nhu hòa màu vàng nhạt. Đây chính là Dược Sư Linh Hỏa đã từng xuất hiện ở Ngân Tuyết thành.
Một sợi linh hỏa nhẹ nhàng xẹt qua mảnh nhỏ y phục, khiến cho luồng dược hương nồng đậm còn lưu lại bên trên, nhanh chóng phiêu tán ra ngoài.
Phòng Sư Điền hít sâu một hơi dược hương, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Đúng vậy! Đây chắc chắn là Long Cốt Thái Tuế!
Phòng Sư Điền không chút do dự, đã hóa thành một luồng độn quang rời khỏi Tổ Sư đường, đáp xuống một tòa kiến trúc thần bí bên dưới Tử Tiêu phong.
Nơi này là Thiên Cơ đường, cũng là cấm địa mà cực ít người trong Vân Mãng kiếm phái biết tới.
Nội viện của Thiên Cơ đường được bố trí khá đơn giản mà lịch sự tao nhã, không gian xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Chính giữa nội viện có đặt một cái giếng cổ, nước giếng trong suốt thấy đáy, liên tục tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Bên cạnh giếng cổ lại có một gốc cổ thụ, trên thân cây khắc đầy các loại phù văn kỳ lạ...
Thông qua nội viện, Phòng Sư Điền đi tới chủ điện của Thiên Cơ đường. Chủ điện rộng rãi sáng ngời, bên trong có đặt một cái bàn đá mang phong cách cổ xưa và mấy chiếc ghế làm bằng đá xanh. Trên bàn đá có bày các loại cổ tịch và tài liệu lịch sử tản ra mùi mực nồng đậm. Trên vách tường có treo đầy đồ án và phù văn thôi diễn, không ngừng lóe lên quang mang thần bí.
Chính giữa chủ điện có một vị tu sĩ đang ngồi. Người này chính là đường chủ của Thiên Cơ đường - Cùng Sổ chân nhân.
Cùng Sổ chân nhân mặc một bộ đạo bào màu xanh, khuôn mặt già nua mà trang trọng, ánh mắt thâm thúy như đầm sâu thăm thẳm. Lão đang cầm trong tay một chiếc la bàn bát quái, trên la bàn bát quái có vẽ vô số phù văn phức tạp...
Phòng Sư Điền đi đến trước mặt Cùng Sổ chân nhân, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Đưa Thiên Cơ Mệnh Thư của Lý Thủy Đạo cho ta đi."
Cùng Sổ chân nhân gật gật đầu, nhẹ đặt chiếc la bàn xuống, vẫy tay một cái. Ngay tức khắc, một bức thư viết tay được treo trên Thiên Cơ các đã bay vào trong tay lão.
Đây là Thiên Cơ Mệnh Thư, bìa ngoài được chế tác từ da thú màu đen, trên bề mặt lại khắc đầy phù văn và đồ án kỳ lạ.
Trên Mệnh Thư có một luồng quang hoa thần bí đang lưu chuyển, dường như bên trong đang ẩn chứa vận mệnh áo nghĩa khó có thể diễn tả bằng lời.
Cùng Sổ chân nhân lộ vẻ mặt ngưng trọng, lên tiếng nhắc nhở: "Một khi mở ra Thiên Cơ Mệnh Thư, cũng tương đương với đang dòm ngó thiên cơ, tất bị trời phạt. Nếu Phòng đạo hữu không muốn đối mặt với nhân quả như vậy, tốt nhất là đừng mở ra xem."
-nguồn tại truyện y-y-