Đột nhiên, Tát Lạp Nhĩ chú ý tới một con cóc nhỏ đang nằm sấp bên cạnh Lý Thủy Đạo. Con cóc này có kích cỡ vô cùng bé, chỉ bằng bàn tay kia, nhưng trên thân thể nó lại tản ra uy thế của yêu thú Dung Linh cảnh trung kỳ.
Đây là đồng tham của hắn, đồng tham có tu vi nhị giai trung phẩm, đương nhiên tu sĩ cũng có tu vi tương đương!
Quả nhiên là một tên giả heo ăn thịt hổ!
Tuy trong lòng Tát Lạp Nhĩ đã sớm có dự liệu, nhưng lại không nhịn được khẽ lẩm bẩm: giả bộ cái con mẹ ngươi.
Nhớ tới Lý Thủy Đạo này từng tát mình một cái, hiện giờ trong lòng Tát Lạp Nhĩ đang hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải do gã khinh thường người này, há có thể tùy tiện cho hắn đánh lén?
Rất nhanh, Lý Thủy Đạo đã kết thúc quá trình tu luyện, khí môn bị tắc nghẽn, có tu luyện cũng vô nghĩa.
"Đạo hữu Tát Lạp, chúng ta tiếp tục lên đường đi." Lý Thủy Đạo đứng lên nói.
Tát Lạp Nhĩ đảo mắt, có vẻ tốt bụng nhắc nhở một câu: "Lý đạo hữu, hình như đồ đệ của ngươi không đi theo."
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu, dường như không thèm để ý đến chuyện này: "Nếu nàng muốn đi theo, nhất định có thể đi theo được, nếu nàng không muốn đi theo, có cầu nàng cũng vô dụng. Không cần phải để ý đến nàng."
Tát Lạp Nhĩ: "..."
"Ta xem phương vị trước." Tát Lạp Nhĩ không hỏi gì thêm nữa, lập tức móc một cái la bàn bằng đồng thau từ trong túi trữ vật ra, mượn dùng bát quái phong thủy để xem thiên tượng, xác nhận vị trí hiện tại của mình.
"Tại hạ cũng hiểu một chút phong thủy chi thuật, không biết đạo hữu Tát Lạp muốn đi đâu?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
"Giáp tử đấu khôi chi địa [1] ." Tát Lạp Nhĩ nói.
Lý Thủy Đạo vỗ vào túi trữ vật, đồng thời cũng lấy cái la bàn bằng đồng thau của mình ra. Cái la bàn chuyển động trên lòng bàn tay, đối chiếu với tinh tượng, hắn có thể nhanh chóng tính toán ra vị trí cần đi.
"Xem ra nơi ấy cũng không xa, chúng ta chạy suốt đêm đi." Lý Thủy Đạo thúc giục.
"Tốt!" Tát Lạp Nhĩ lộ ra ánh mắt sâu xa, kỳ thật ở thời điểm này, gã cũng có thể đi rồi, nhưng vì nỗi phẫn hận trong lòng, gã lại không rời đi nữa, quyết định phải tự mình đưa tên khốn này đến Vô Hồi cốc, mới có thể yên tâm rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Tát Lạp Nhĩ dẫn Lý Thủy Đạo đi đến một gò núi vô danh.
Lúc này, mặt trời đã lên cao, nhưng gò núi trước mắt lại tản ra một mảnh tối tăm khó nói lên lời.
Nơi này quỷ dị như thế, thậm chí còn ảnh hưởng tới biến hóa của thiên tượng?
Lý Thủy Đạo đứng bên ngoài gò núi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc la bàn trong tay, hồi lâu vẫn trầm ngâm không nói, càng không muốn đặt chân tiến vào.
"Lý đạo hữu, sao ngươi không đi nữa?" Tát Lạp Nhĩ thúc giục.
"Trong này có thứ gì vậy?" Lý Thủy Đạo vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc la bàn phong thủy trong tay, trực tiếp mở miệng dò hỏi.
"Ta cũng không biết, ta chỉ biết nơi này gọi là Vô Hồi cốc. Mà ý nghĩa của cái tên Vô Hồi cốc kia chính là có đi mà không có về. Nếu đạo hữu sợ, lúc này có thể rời đi." Tát Lạp Nhĩ cố gắng hết sức để giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh.
"Ngươi đang khích tướng ta?" Khóe miệng Lý Thủy Đạo lộ ra một nụ cười trào phúng.
"Không dám! Đạo hữu thần thông quảng đại, hẳn là biết những lời ta vừa nói chính là sự thật" Tát Lạp Nhĩ mỉm cười nói.
"Rốt cuộc thứ ở trong sơn cốc này là người hay yêu thú?" Lý Thủy Đạo tiếp tục hỏi.
"Ta không biết, ta cũng chưa từng đi vào." Tát Lạp Nhĩ nhún nhún vai tiếp tục cười nói: "Nếu đạo hữu cảm thấy không hài lòng về nơi này, cũng chỉ có thể đi tới Tiên Đồ thành hoặc là Yêu Vương sơn thôi. Ta sẽ nói vị trí cụ thể cho đạo hữu."
"Ta có bản đồ của Ngân Tiết thảo nguyên." Lý Thủy Đạo xua tay nói.
Đúng vào lúc này, Lý Thủy Đạo và Tát Lạp Nhĩ lại kinh ngạc đến im lặng nhìn một đám người thảo nguyên từ trong sơn cốc nọ đi ra. Bọn họ đội mũ nỉ trên đầu, lưng đeo loan đao, mặc trang phục điển hình của người thảo nguyên.
Lý Thủy Đạo nhíu mày, kinh ngạc nhìn về phía Tát Lạp Nhĩ, nhưng ngay cả Tát Lạp Nhĩ cũng lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu.
"Tốt nhất là bên trong sơn cốc này có cường địch, nếu bên trong không có cái gì… Với lý do ngươi đã dẫn lão tử chạy lung tung như một thằng ngốc trên đại thảo nguyên này, hôm nay ta sẽ chôn ngươi ở bên trong!" Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt dữ tợn, hung hăng đe dọa.
Tát Lạp Nhĩ lắc lắc đầu, vẻ kinh ngạc đến không thể tin được vẫn còn đọng lại trên mặt: "Không thể nào, nơi này vốn là Vô Hồi cốc, là một nơi chỉ có đi mà không có về! Lúc trước, có rất nhiều người từng đến nơi này thăm dò, nhưng không một ai trở về cả, sao lại có người từ bên trong đi ra?"
Nói xong, gã lập tức phi thân nhảy lên, ngăn cản nhóm người vừa rời khỏi sơn cốc kia, nghiêm nghị quát hỏi: "Các ngươi là ai? Sao lại từ trong Vô Hồi cốc đi ra?"
Nhìn thấy có người phi độn đến, nhóm tu sĩ thảo nguyên kia lập tức hốt hoảng nói: "Tiền bối, đừng làm vậy, chúng ta là tu sĩ của Thảo Nguyên tam tông."
"Sư phụ của chúng ta dẫn chúng ta tới đây thăm dò."
"Sư phụ nói nếu đã đến thời khắc thiên mệnh, mà bọn họ còn không thể đi ra, thì chúng ta hãy lập tức rời khỏi nơi đây, trở về tông môn, nói tình huống dị thường ở nơi này cho tông môn biết, để tông môn phái cao thủ đến xử lý."
Một đám tiểu tu sĩ Thông Linh cảnh vội vàng mở miệng, ngươi một câu ta một câu nói rõ sự thật.
"Sư phụ của các ngươi có tu vi gì?" Lý Thủy Đạo vọt tới trước mặt đám người, lớn tiếng dò hỏi.
"Sư phụ của ta là Thanh Lam tông Nhạc Thanh Phong, có tu vi Dung Linh cảnh hậu kỳ, là cao thủ Thiên bảng nổi danh trên thảo nguyên."
"Sư phụ ta là Phong Hồn tông La Dật Vân, cũng là nhân vật đứng đầu Ngân Tiết thảo nguyên."
"Phi! Sư phụ ta là Thúy Vũ môn Trình Thiên Dĩnh, người mới là cao thủ mạnh nhất Ngân Tiết thảo nguyên."
-----------------truyện-y-y.pro-
[1] : Giáp tử chỉ Giáp – một trong mười số của Thiên Can, thông thường nó được coi là Thiên Can thứ nhất. Về phương hướng, Giáp chỉ hướng Đông Bắc.
Đấu khôi (hoặc đẩu khôi) chỉ ngôi sao thứ nhất đến thứ tư trong Bắc Đẩu Thất Tinh, bao gồm xu, tuyền, cơ, quyền. Và chòm Bắc Đẩu này cũng được dùng như một loại la bàn, trực chỉ hướng Bắc, cho những ngư dân đi thuyền vào ban đêm.
Tóm lại, câu “Giáp tử đấu khôi chi địa” chỉ vùng đất ở phía Đông Bắc.