Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 666 - Chương 666: Nham Thạch Cự Thú!

Chương 666: Nham Thạch Cự Thú! Chương 666: Nham Thạch Cự Thú!

Trong tay lão cầm một quyển sách da thú màu đen, lập tức la lớn: "Lục hợp tam trọng chi thì, giáp tử tranh khôi chi địa! Đúng vào lúc này, chính tại nơi đây, trong nhóm các ngươi, ai là Lý Thủy Đạo?"

Sau khi lão giả nọ hạ xuống đất, phản ứng đầu tiên của lão là đưa mắt nhìn về phía tu sĩ Dung Linh cảnh duy nhất trong nhóm.

Tát Lạp Nhĩ còn chưa phân rõ tình huống đã cảm nhận được một luồng lực lượng không gian cường đại ập đến, trực tiếp giam cầm mình.

"Lý Thủy Đạo! Giao Long Cốt Thái Tuế ra đây, bổn tọa sẽ tha cho ngươi một mạng!" Lúc này, trên mặt Phòng Sư Điền không có một chút hiền lành nào, ngược lại còn tràn ngập vẻ hung ác.

"Ta không phải!" Tát Lạp Nhĩ lớn tiếng giải thích.

Phòng Sư Điền lập tức vươn một tay tới, chộp vào hư không, lực lượng giam cầm không gian cường đại khiến Tát Lạp Nhĩ phải quỳ xuống đất, ngay cả năng lực nói chuyện cũng không còn, trên đầu đổ đầy mồ hôi.

"Đốt!" Phòng Sư Điền lại tế quyển sách da đen trong tay ra.

Vật này chính là Thiên Cơ Mệnh Thư có ghi chép ngày sinh tháng đẻ của Lý Thủy Đạo, chỉ cần tế vật này ra là có thể tìm được bản tôn của Lý Thủy Đạo, dù hắn hóa trang thành hình dạng gì đi chăng nữa, cũng không thể trốn tránh.

Đương nhiên hắn có hóa trang hay không cũng chẳng thành vấn đề. Phòng Sư Điền là tam giai tu sĩ cao cao tại thượng, đã từng gặp Hạ Nhược Tuyết một lần, nhưng chưa từng gặp Lý Thủy Đạo. Cũng bởi trong khoảng thời gian Lý Thủy Đạo ở trong Ngân Tuyết thành, hắn thường nhốt mình tại Luyện Đan phòng, rất ít khi lộ diện.

Thiên Cơ Mệnh Thư đang lưu chuyển ánh sáng, nó trực tiếp chỉ về phía một người trong đám đông kia, người đó chính là Lý Thủy Đạo.

Phòng Sư Điền quay đầu nhìn về phía Lý Thủy Đạo, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lần.

"Hóa ra ngươi bị lấp kín lỗ khí, thiếu chút nữa lão phu đã nhìn lầm rồi." Phòng Sư Điền lộ vẻ mặt mừng như điên.

Rõ ràng là người trước mắt đã phục dụng "bổ dược" quá độ, khiến trong cơ thể sinh ra "ứ độc", dược tính tích lũy, khó có thể hóa giải, thậm chí còn vì vậy mà ngăn cản khí tức của bản thân, khiến cho khí tức trên người hắn giảm xuống chỉ còn Thông Linh cảnh trung kỳ.

Điều này đã nói rõ mọi chuyện rồi.

Đúng là Lý Thủy Đạo đã ăn Long Cốt Thái Tuế thái miếng, chỉ cần lão dùng Sưu Hồn Thuật với hắn, là có thể tìm được Long Cốt Thái Tuế, từ đó độc chiếm món dị bảo này rồi!

Vì chiếm lấy món bảo vật này, Phòng Sư Điền đã cố gắng hết sức để che giấu manh mối lão từng phát hiện được trên mảnh nhỏ y phục của Diệp Lộc Uyên, chỉ nói mình tìm hắn vì báo thù cho đệ tử.

Tu sĩ cảnh giới càng cao càng lạnh lùng, sao lão có thể vì báo thù cho đệ tử, mà gánh vác hồi nhân quả lớn lao này?

Chỉ có thể là lợi ích mà thôi!

"Ngươi muốn Long Cốt Thái Tuế? Ta cho ngươi!" Lý Thủy Đạo quả quyết lấy cái túi trữ vật duy nhất bên hông xuống, một luồng Hàn Băng kiếm khí bắn ra, trực tiếp cuốn lấy chiếc túi trữ vật nọ bay ra bên ngoài sơn cốc.

Phòng Sư Điền trở tay chộp một cái, túi trữ vật lập tức bị giam cầm ngay trong không gian. Cái túi trữ vật vừa bị giữ lại kia, đã nhanh chóng bay vào trong tay lão, nhưng có rót thần thức thăm dò vào bên trong cũng không tìm thấy Long Cốt Thái Tuế ở đâu.

Lão lập tức quay đầu lại, chợt phát hiện tất cả mọi người đã chạy đến phía trước cánh cửa động đen sì kia rồi.

"Ở trước mặt bổn tọa còn vọng tưởng chạy trốn?" Phòng Sư Điền cười lạnh một tiếng, trực tiếp hóa thành một luồng độn quang vọt tới cánh cửa động đen sì phía sau.

Ở thời điểm Phòng Sư Điền xông vào gian sơn động đen kịt nọ, chỉ trong nháy mắt, phía trên sơn động đã lóe lên hai luồng hồng quang. Sau đó, tảng đá vốn nhô ra bên ngoài trực tiếp khép lại, sơn động đã đóng cửa.

Cùng thời điểm này, trên đỉnh núi ở cách đó không xa, có một bóng người đang đứng. Đó là một nữ hài chừng mười hai tuổi.

Nàng chính là Long Cốt Thái Tuế, cũng là Khâu Lan Anh.

Ngựa có đi được ngàn dặm đường, nhưng không có kỵ binh thì không thể đi xa được.

Dù Lý Thủy Đạo đã trả tự do cho nàng, nàng cũng không biết mình nên đi đâu, chỉ có thể đi theo Lý Thủy Đạo. Nói cách khác, từ đầu đến giờ, nàng vẫn luôn đi theo đằng sau Lý Thủy Đạo, chẳng qua giữa hai người luôn có một khoảng cách nhất định mà thôi.

Giờ phút này, nhìn từ góc độ của Khâu Lan Anh, hướng về phía sơn cốc, chỉ thấy bên trong tòa sơn cốc nọ có một con cự thú đang nằm sấp, trên thân thể cự thú có đầy nham thạch mọc rêu, thoạt nhìn, nó giống hệt những dãy núi xung quanh.

Con nham thạch cự thú kia đang há cái miệng khổng lồ của mình ra, chờ đợi con mồi tự tiến vào trong đó.

Lý Thủy Đạo cũng dẫn theo một đám người vừa chỉ chỉ trỏ trỏ vừa tới gần cái miệng lớn kia rồi...

Đột nhiên!

Một tam giai tu sĩ xuất hiện, uy áp kinh khủng khiến mọi người vì bảo vệ tính mạng mà phải dứt khoát chui vào bên trong cái miệng khổng lồ của cự thú.

Buồn cười hơn nữa, chính là tam giai tu sĩ kia cũng ngu ngốc mà chui vào...

Cự thú há miệng chờ đợi toàn bộ con mồi đi vào trong miệng. Sau đó. nó mở to mắt, hai luồng hồng quang từ trong mắt nó bắn ra, cái miệng lập tức khép lại, khiến cho tất cả mọi người đều buồn bực.

Vẻ mặt Khâu Lan Anh có thêm vài phần mờ mịt, rất nhanh, mờ mịt đã chuyển thành thống khổ và hối hận...

Kế tiếp nàng nên làm gì bây giờ?

...

Không trung thiếu mất mặt trời!

Lý Thủy Đạo ngẩng đầu nhìn lên trên đó thật lâu, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời, chỉ có một thứ ánh sáng mờ mịt từ trên phần mái vòm hư vô rọi xuống soi sáng thế giới này.

Ánh sáng ảm đạm, ngược lại đã mang đến cho người ta một loại cảm giác mông lung. Cả không trung đều lộ ra một màu sắc u ám, phảng phất như mây đen giăng đầy, nhưng lại không có một giọt nước mưa nào rơi xuống.

Trên mặt đất mọc đầy cỏ cây khô héo, những ngọn cỏ này đã xơ xác từ lâu, chỉ còn lại vài chiếc lá màu vàng.

Dù như thế, những ngọn cỏ này vẫn nhẹ nhẹ nhàng lay động trong gió, tựa như đang kể cho mọi người nghe câu chuyện của chúng nó.

Chung quanh có vài dãy núi cao lớn, đỉnh núi bị tầng mây màu xám bao phủ, hoàn toàn không nhìn rõ...

Trong không khí tràn ngập một luồng khí tức kỳ quái, làm người ta có chút áp lực.

Dường như bên trong thế giới này đang thiếu một thứ gì đó, nhưng nếu hỏi thứ đó là gì, người ta lại không thể nói rõ ra, chỉ biết toàn bộ thế giới này mang đến cho bọn họ một loại cảm giác cực kỳ không chân thực...

-apptruyen-

Bình Luận (0)
Comment