"Hư cảnh." Lý Thủy Đạo lẩm bẩm nói.
Tam giai tu sĩ còn được gọi là Nạp Hư cảnh, khi bước vào cảnh giới này, tu sĩ có thể mở ra một thế giới ở trong cơ thể.
Thế giới này nằm giữa chân thật và hư ảo, đồng tham có thể sinh hoạt lâu dài trong Hư cảnh, mà những sinh mệnh khác thì không thể sinh hoạt lâu dài ở nơi này, trừ phi là Hư chi cảnh của tứ giai tu sĩ.
Đến cấp độ Vô Tướng Chân Quân, Hư cảnh đã gần như trở thành chân thật, thậm chí nó còn có thể cung cấp một nơi sống nhờ cho tu sĩ có được tu vi trong khoảng thời gian khá dài.
Thế nhưng, nếu tu sĩ ở trong Hư cảnh, lại vĩnh viễn không thể bước vào tam giai, tu vi cả đời sẽ đình trệ không tiến, giống như bị nhốt vào trong lao ngục cấm địa.
Sắc mặt Lý Thủy Đạo trở nên ngưng trọng. Hắn lại nghĩ tới những ngày tháng làm người ta tuyệt vọng khi bản thân bị giam giữ bên trong Cấm Bế lao ngục.
Phải biết rằng, yêu thú không có Hư cảnh, ngay cả tứ giai yêu thú cũng vậy. Nhưng dị thú lại có Hư cảnh, mà bản chất của dị thú lại chính là tu sĩ Nhân tộc. Bởi vì thọ nguyên hao hết, tu sĩ Nhân tộc mới kết hợp làm một với yêu thú đồng tham của mình, hy vọng có thể mượn sức sống dồi dào của yêu thú để tạm thời kéo dài tính mạng...
Hơn 90% dị thú đều là thú thân thú hồn, chỉ có cực ít dị thú là thú thân nhân hồn.
Đúng vào lúc này, đột nhiên ánh mắt Lý Thủy Đạo thoáng khựng lại, hắn vừa nhạy bén phát hiện ra một luồng khí tức nguy hiểm đang đến gần. Chỉ thấy trong ánh sáng mông lung, một con quái thú khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
Toàn thân con quái thú này được bao trùm bởi một tầng giáp đá cứng rắn, thân hình cao lớn mà uy mãnh, tựa như một ngọn núi đá di động. Hai bên tay của nó giống hệt gọng kìm của con cua, dưới chân là móng cua kiên cố, phần lưng được bọc thép y như mai rùa, không ngừng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, trong khi cái miệng lại có dạng mỏ chim bén nhọn.
Người, rùa, chim, cua, tứ bất tượng (chẳng con nào ra con nào)!
"Quả nhiên là dị thú!" Trong lòng Lý Thủy Đạo chấn kinh, rõ ràng loại quái thú này không phải sản phẩm do thiên nhiên sinh thành, mà là kết quả dị dạng của quá trình nhân thú hợp nhất.
Bàn tay Lý Thủy Đạo lập tức tỏa ra một luồng năng lượng hắc ám, nhanh chóng tạo nên chưởng ấn cường đại.
Thực Hồn Chưởng Ấn.
Đột nhiên bàn tay hắn đánh về phía quái thú. Chưởng ấn mang theo lực lượng khủng bố như muốn hủy diệt hết thảy, chỉ trong nháy mắt đã xé rách không khí, đập thẳng vào người con quái thú kia.
Quái thú lập tức phát ra một tiếng gào thét rung trời, nhưng vẫn không kịp tránh né, đã bị Thực Hồn Chưởng Ấn trực tiếp đánh trúng. Một luồng năng lượng hắc ám tràn vào thân thể quái thú, khiến nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Nó phẫn nộ vung bộ móng vuốt sắc bén giống như gọng kìm của mình lên, nhắm ngay phần eo Lý Thủy Đạo mà chộp tới. Bộ móng vuốt của quái thú hung hăng chộp thẳng vào Băng Thiềm Hộ Giáp, phát ra một tiếng kim loại ma sát chói tai, nhưng không thể phá vỡ tầng phòng ngự của hộ giáp.
Cùng thời điểm ấy, nắm đấm của Lý Thủy Đạo lại giống như tia chớp, đánh thẳng vào đầu quái thú, phát ra tiếng va đập nặng nề.
Phải hứng chịu những đòn oanh kích mạnh mẽ của Lý Thủy Đạo, rốt cuộc con quái thú vốn đã bị thương nặng này cũng bị đánh nát đầu, hóa thành một đống đá vụn đầy đất.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, trong sương mù tối tăm mờ mịt lại dần dần hiện ra những con quái thú mới. Thoạt nhìn những quái thú này có hình thể giống hệt con quái thú lúc trước, nhưng càng hung mãnh và khủng bố hơn. Thân hình chúng càng thêm to lớn, lớp bọc thép càng thêm cứng rắn, trong mắt lóe ra hung quang.
Chúng từ trong sương mù chen chúc nhau chui ra, số lượng đông đảo, phảng phất như vô cùng vô tận.
Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.
Rút lui!
Những quái thú này có lực lượng mạnh, phòng ngự dày, nhưng so với hắn, tốc độ của chúng lại không chiếm ưu thế, rất dễ thoát đi.
Chân Lý Thủy Đạo giẫm trên bãi cỏ khô vàng, nhanh chóng chạy về phía xa...
Hắn đi mà không có mục đích, trong lòng cũng không biết nên rời khỏi nơi này như thế nào, chỉ chạy đi vì tránh né đám quái vật phía sau lưng thôi.
Bàng giải quy bối thạch đầu quái! (Con quái vật cua có mai rùa đầu đá)
Tốc độ của đám quái vật này rất chậm, căn bản không đuổi kịp Lý Thủy Đạo.
Hắn dùng hai chân của mình trực tiếp đo đạc thế giới này... Không gian Hư chi cảnh chưa bao giờ đi đến.
Đột nhiên, Lý Thủy Đạo xâm nhập vào một thế giới mới.
Hắn vội vàng dừng bước. Trước mắt là cánh đồng tuyết mịt mờ, mênh mông bát ngát, trong thoáng chốc hắn có cảm giác mình vừa đi đến một ngọn núi cao tại Vân Mãng sơn mạch.
Lý Thủy Đạo lui về phía sau một bước, dưới chân hắn lại giẫm lên bãi cỏ khô vàng. Một bước là thảo nguyên, một bước là tuyết địa, phân biệt rõ ràng, thậm chí ở giữa còn không có vùng chuyển tiếp.
Quả nhiên là một thế giới giả dối...
Vẻ mặt Lý Thủy Đạo trở nên ngưng trọng, lại một lần nữa bước vào tuyết địa.
Bông tuyết bay múa trên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống người Lý Thủy Đạo, rồi tan ra như tro bụi, tràn đầy cảm giác không chân thực.
Bên trong tuyết địa tràn ngập một tầng sương mù mờ nhạt, khiến cho ánh mắt trở nên mơ hồ không rõ...
Lý Thủy Đạo cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước, mỗi một bước đi đều để lại dấu chân thật sâu. Hắn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo bên dưới tuyết địa.
Thảo nguyên khô héo, tuyết nguyên ảm đạm, bầu trời không có nhật nguyệt...
Lý Thủy Đạo chậm rãi thăm dò trong tuyết nguyên, rất nhanh đã đi tới chỗ sâu bên trong cánh đồng tuyết này.
Ở thời điểm hắn bước qua một đống tuyết thật dày, đột nhiên một cái càng cực lớn từ bên trong đống tuyết thò ra, hung hăng kẹp lấy chân hắn. Hắn nhẹ nhàng giơ chân lên, linh hoạt lắc mình tránh thoát một kích trí mạng này.
Ầm!
Ngay lập tức, đống tuyết nọ nổ tung, ba con quái vật cua lưng rùa cực lớn từ dưới lòng đất chui lên. Thân hình chúng nó vô cùng khổng lồ, trên lưng bị những tảng đá cứng rắn bao trùm, trong mắt lóe hung quang.
Lý Thủy Đạo vốn chẳng có hứng thú tranh đấu với loại quái vật này, bởi vậy cũng dứt khoát thi triển một chiêu Thiên Oa Di Hành, dễ dàng tránh thoát khỏi vòng vây của quái vật.
Hắn linh động tự nhiên di chuyển bên trong tuyết địa, khi thì chạy băng băng, lúc lại nhảy về phía trước, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất trên tuyết nguyên mênh mông...