Một khi con người không nhìn thấy nhật nguyệt, trong đầu cũng không có khái niệm về thời gian nữa. Nhất là khi tu vi của Lý Thủy Đạo đã có thành tựu, thân thể hắn không hề biết mỏi mệt là gì.
Hắn xuyên qua thảo nguyên, xuyên qua tuyết địa, đi tới đồi núi. Trong quá trình thăm dò đồi núi, hắn lại bị lượng lớn quái vật cua mai rùa vây khốn.
Ở thời điểm hiện tại, Lý Thủy Đạo đã đi tới chỗ sâu bên trong hạp cốc, phía trước đã không còn đường, phía sau là vách đá với chiều cao nghìn trượng.
Hắn có thể bay, nhưng không bay cao được. Dù sao hiện tại, hắn chỉ có tu vi Thông Linh cảnh, mà một chút pháp lực trên người lại phải đặt ở nơi quý giá hơn.
Vào lúc này, ở phía sau Lý Thủy Đạo, những con quái vật cua mai rùa đầu đá ở khắp mọi nơi đã đuổi kịp, đang ầm ầm lao về phía hắn. Hình dáng của chúng nó vô cùng dữ tợn đáng sợ, cái càng to lớn vung vẩy giống như cái kéo, không ngừng phát ra những âm thanh ken két...
Chung quy lại, trốn tránh cũng không phải là biện pháp!
Nếu Lý Thủy Đạo không tiếc chút pháp lực ít ỏi đến đáng thương trong cơ thể mình, hắn hoàn toàn có thể bay khỏi hẻm núi này.
Nhưng bay khỏi nơi này thì sao?
Hắn vốn không có cách rời khỏi Hư cảnh này, chỉ có thể bất đắc dĩ bị vây chết ở nơi đây!
Biện pháp duy nhất chính là gia tăng thực lực của mình. Cũng giống những kẻ tù tội lúc trước bị nhốt bên trong Cấm Bế lao ngục, không cần biết bọn họ làm như thế nào cũng không thể rời khỏi cái thâm uyên huyệt động kia, chỉ khi có đủ thực lực để giết ra ngoài, xử lý tam giai tu sĩ trấn thủ lao ngục, mới có một đường rời đi, tuyệt đối không có con đường thứ hai để lựa chọn!
Nếu đã như vậy, điều đầu tiên cần làm chính là phá được độc ứ trên người.
Lại nói, chiến một trận sinh tử với một cường giả là giải được độc ứ, thì chiến với một nhóm quái vật cua mai rùa cũng có thể.
Tìm đường sống từ trong chỗ chết!
Không bức mình đến đường cùng, không sống được.
"Giết!" Nghĩ đến đây, Lý Thủy Đạo không còn do dự nữa, hắn lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng phát động phản kích về phía đám quái vật chi chít sau lưng.
Hoặc là bị đám quái vật này quần ẩu đến chết, hoặc là tự mình đả thông khí môn và kinh mạch đang bị phong bế, khôi phục tu vi Dung Linh cảnh, sau đó bay ra khỏi thung lũng này.
Dẫu sao cũng phải ép mình một phen!
Chỉ thấy thân thể Lý Thủy Đạo linh hoạt chuyển biến, lúc như tia chớp, lúc như kinh hồng, lúc lại như chim yến, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đưa tay đấm ra một quyền. Quyền này mạnh mẽ đập vào mặt một con quái vật, đánh cho cái miệng giống hệt mỏ chim của nó thủng một lỗ.
Nắm tay của hắn lại giống như mưa rền gió dữ, hung hăng nện lên người đám quái vật khác. Mỗi một lần công kích đều mang đến lực trùng kích kinh người. Quyền cước luân phiên xuất kích, phát huy ưu thế tốc độ của mình đến mức tận cùng.
Mà những con quái vật kia lại giống như những tảng đá lạnh như băng, hung ác nện xuống, chỉ khiến chúng nó rụng đi mấy tảng đá trên đầu.
Đương nhiên, bọn chúng sẽ không chảy máu, càng không có cảm giác đau đớn, nên không biết kêu rên, chỉ biết dùng cái kìm của mình, kẹp về phía thân thể Lý Thủy Đạo.
Mỗi một lần Lý Thủy Đạo xuất quyền đều tràn đầy lực bộc phát. Khuỷu tay của hắn hung hăng va chạm với thân thể đám quái vật kia, phát ra tiếng va chạm nặng nề. Đồng thời, đầu gối của hắn cũng đột ngột thúc vào phần bụng chúng, đánh cho bọn chúng ngã lăn xuống đất.
Thậm chí hắn còn dùng đầu làm vũ khí, tiến hành trùng kích về phía đám quái vật đằng kia.
Mỗi một lần dùng đầu va chạm đều mang đến lực trùng kích cực lớn, nhưng trong chiến đấu, thân thể của hắn lại giống như một pho tượng Chiến Thần vô kiên bất tồi, không sợ hãi, không gì không làm được.
Từng con quái vật cua mai rùa ngã xuống, nhưng thân thể Lý Thủy Đạo cũng bị những cặp càng sắc bén của chúng kẹp phải, làm vụn băng bay tán loạn.
《 Băng Thiềm Ngạnh Khí Công 》 sắp phá công!
Cũng vì có môn công pháp phòng ngự này, Lý Thủy Đạo mới dám dùng thân hình đao thương bất nhập đi tới ngăn chặn hết thảy những đòn công kích kia.
Nhưng vụn băng và đá vỡ đã bắn tung tóe…
Ầm!
Một cái băng hoàn nổ tung, trực tiếp đẩy những con quái vật kia ra.
Băng Thiềm Hộ Giáp nổ tung hình thành băng hoàn là tấm hộ phù bảo mệnh của Lý Thủy Đạo.
Băng hoàn vừa vỡ!
Hắn trực tiếp dùng thân thể máu thịt của mình đi đối mặt với đám quái đầu đá này.
Lý Thủy Đạo muốn bức bản thân đến cực hạn. Và đây chính là một bước mà hắn nhất định phải đi!
Đám quái vật bị vụ nổ của băng hoàn tạm thời đánh bay ra ngoài, lại lần nữa xông lên.
Hai mắt Lý Thủy Đạo chuyển thành đỏ bừng, hắn siết chặt nắm đấm huyết nhục của mình, hung hăng đánh về phía đám quái vật lạnh như băng này.
Chỉ có quên đi hết thảy, liều mạng lao vào một hồi sinh tử quyết chiến, mới có thể đột phá giới hạn, khơi gợi khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể đi phá tan độc ứ.
Mà có lẽ cái giá phải trả chính là —— tử vong.
Khoảnh khắc song phương giao chiến, trên bầu trời chợt vang lên tiếng xé gió.
Hai thanh viên nguyệt loan đao từ trên trời giáng xuống, chém thẳng vào đám quái vật cua mai rù.
Lưỡi đao đi đến đâu, thân thể quái vật bị chém đứt đến đấy, đá vụn bay tứ tung. Những tảng đá bị cắt nát kia, lại bắn lên trên người Lý Thủy Đạo, mang đến cho hắn một loại đau đớn như kim châm xát muối.
"Cái này..." Lý Thủy Đạo nhìn thân thể bị đá vụn cắt nát của mình, đột nhiên vẻ mặt của hắn trở nên tuyệt vọng.
Hắn đã bức mình đến tình trạng tử vong rồi, nhưng những đốm xanh trên người vẫn không có dấu hiệu biến mất.
Độc ứ khó giải... đúng là như thế!
Nếu không giải được độc ứ, hắn dựa vào cái gì để rời khỏi Hư chi cảnh này?
Đến cuối cùng, vẫn là một chữ chết!
Ngay tại thời điểm Lý Thủy Đạo còn đang ngây người, một bóng dáng xinh đẹp chợt hạ từ trên trời xuống.
Đó là một nữ tu sĩ. Nàng mặc trên người một bộ trường bào bằng tơ lụa nhẹ nhàng, cái khăn che mặt buông xuống, giấu đi một nửa khuôn mặt. Dáng người nàng thướt tha mềm mại, hơi khác với nữ tử Trung Nguyên, càng lộ vẻ nhẹ nhàng và mạnh mẽ.