"Đi theo ta!" Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của nữ tu sĩ mang theo một loại kiên định không thể kháng cự.
Nàng lại lấy ra một dải tơ lụa giống như linh xà, trực tiếp ném nó về phía Lý Thủy Đạo. Lý Thủy Đạo vừa nắm được một đầu của dải tơ lụa, đã bị nữ tu sĩ lôi kéo bay lên.
Thân hình nữ tu sĩ kia nhanh chóng di động giữa không trung, giống như một con bướm đang nhảy múa. Nàng mang theo Lý Thủy Đạo đi xuyên qua sơn cốc, vượt qua ngọn núi, rất nhanh đã bay khỏi vùng đồi núi, bay thẳng đến không trung bên trên một cái hồ nước.
Trên hồ có một hòn đảo nhỏ.
Trên đảo có một cái đài cao, trên đài có vài tu sĩ, dường như bọn họ đang thảo luận điều gì đó...
Sau khi nữ tu sĩ hạ xuống đất, nàng lập tức thu hồi dải tơ lụa kia, rồi cúi đầu nhìn về phía Lý Thủy Đạo: "Nơi này an toàn, ngươi hãy nghỉ ngơi một chút đi."
Vẻ mặt Lý Thủy Đạo tràn đầy cảm kích, hắn gật nhẹ đầu với nàng.
Nữ tu sĩ nọ đi về phía một vị lão giả mặc áo trắng, ôm quyền nói: "Phòng tiền bối... Ta lại cứu được một tu sĩ, tuy người này chỉ có tu vi Thông Linh cảnh, nhưng lại dũng mãnh dị thường, có thể giúp chúng ta một tay."
Lão giả áo trắng kia không phải ai khác, chính là tam giai tu sĩ Phòng Sư Điền của Vân Mãng kiếm phái.
Chính vì tránh né lão nhân này, Lý Thủy Đạo mới không màng nguy hiểm trốn vào bên trong "hang động", thật không ngờ đối phương cũng tự mình tiến vào nơi đây.
"Trình đạo hữu... Phòng tiền bối bảo ngươi đi cứu cao thủ của gia tộc Tát Lạp, sao ngươi lại cứu về một tiểu tu Thông Linh cảnh? Người này chỉ có tu vi bậc này căn bản không có tác dụng gì." Một gã tu sĩ áo xanh cầm loan đao trong tay lắc đầu nói.
"Không sai, đúng là chúng ta còn thiếu một tu sĩ để phá Hư cảnh, nhưng thêm một tiểu tu Thông linh cảnh vốn chẳng mang đến một chút tác dụng gì cho đại cục cả." Một tu sĩ khác mặc áo vàng chanh cũng khinh thường nói.
"Dù người này là tu sĩ Thông Linh cảnh, nhưng thực lực không tầm thường, một mình có thể độc chiến mấy trăm con phân thân dị thú mà không rơi xuống thế hạ phong!" Nữ tu sĩ giải thích.
"Hừ!" Tu sĩ áo xanh khinh thường hừ lạnh.
Tu sĩ áo vàng cũng cười nói: "Nếu đối phương thực sự dũng mãnh như vậy, vì sao lại chật vật nhường này?
Đúng là lúc này trên người Lý Thủy Đạo có chút chật vật, khắp nơi đều là vết máu, bộ y phục đang mặc cũng bị xé nát, chỉ còn lại một cái quần cộc, một cái túi cổ, khắp nơi trên làn da đều là những vụn đá sắc nhọn, những đường máu chằng chịt.
Đến lúc này, Lý Thủy Đạo cũng không ngồi yên nghe nữa, hắn đứng lên. Nếu phải đối mặt với lão nhân mặc áo trắng kia, hắn vốn không có khả năng sống sót, còn không bằng chết có tôn nghiêm.
Thủy Nguyệt Lưu Châu!
Lý Thủy Đạo thi triển đạo pháp, để vết thương trên người mình nhanh chóng khép lại. Những vết thương này vốn chỉ là thương tích ngoài da, không có gì to tát cả.
Sau khi thương thế khép lại, trên người của hắn cũng chỉ còn mấy vết bớt màu xanh dùng mắt thường có thể nhìn thấy được mà thôi.
Lão giả áo trắng đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo, vẻ mặt ôn hoà nói: "Lý tiểu hữu, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Giới thiệu cho ba vị tiểu hữu một chút, vị tiểu hữu này tên là Lý Thủy Đạo, thực lực không tầm thường, đến từ Hắc sơn Ngũ Độc môn, hai vị cao thủ Thiên Bảng của bản môn đều đã chết trên tay hắn." Phòng Sư Điền giới thiệu.
Nghe vậy, ánh mắt ba tên tu sĩ khác nhìn về phía Lý Thủy Đạo đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thúy Vũ môn Trình Thiên Dĩnh bái kiến Lý đạo hữu." Nữ tử đeo mạng che mặt có hai thanh viên nguyệt loan đao lập tức hành lễ với Lý Thủy Đạo.
"Đa tạ ân cứu mạng của Trình đạo hữu." Lý Thủy Đạo ôm quyền đáp lại.
"Lý đạo hữu quá lời."
"Thanh Lam tông Nhạc Thanh Phong, vừa nãy đã có nhiều lời đắc tội, mong Lý đạo hữu rộng lòng tha thứ." Nam tử mặc áo xanh đội một chiếc mũ có cắm lông chim trên đầu cũng chắp tay nói.
"Đúng là có mắt mà không thấy Thái sơn! Phong Hồn tông La Dật Vân bái kiến Lý đạo hữu." Người nói chuyện tự nhiên là nam tử mặc hoàng bào, dáng người khôi ngô kia.
"Tốt! Lão phu là người của Vân Mãng kiếm phái, được xưng là Dược Thánh Kiếm Phòng Sư Điền..." Phòng Sư Điền cũng tự giới thiệu một phen.
"Đây là không gian bên trong Hư cảnh của một con dị thú, chúng ta đang bị nhốt trong Hư cảnh của nó!"
"Nhưng các ngươi không cần phải bối rối, chỉ cần có lão phu ở đây, tất có thể phá được Hư cảnh này, sẽ đưa ba vị rời khỏi đây." Phòng Sư Điền lộ vẻ mặt tự tin nói.
Nhạc Thanh Phong, La Dật Vân đều tỏ ra kích động, về phần Trình Thiên Dĩnh, dù nàng có đeo mạng che mặt không thể nhìn ra biểu cảm, nhưng từ những ngón tay mơ hồ run rẩy cũng có thể nhìn ra trong lòng nàng đang gợn sóng.
Lúc trước, ba người bọn họ đã ước hẹn cùng nhau tới thăm dò bí cảnh này, cứ ngỡ bên trong có trọng bảo gì, không ngờ lại xâm nhập vào trong Hư cảnh của dị thú, nếu không phải ba người đều có thực lực cấp Thiên Bảng, chỉ sợ đã sớm bị những con quái vật bên trong bí cảnh kia phân thây rồi.
Đang lúc bọn họ tuyệt vọng, không ngờ lại có tu sĩ xâm nhập vào bí cảnh.
Thậm chí trong nhóm người kia còn có một vị cao thủ Nạp Hư cảnh.
Loại cao thủ bậc này cũng bị nhốt bên trong Hư cảnh, coi như đã mang đến cho bọn họ một tia hy vọng có thể thoát khỏi nơi này, nếu không đúng là vô vọng mất rồi!
"Hư cảnh... không khủng bố như các ngươi tưởng, bên trong cũng có rất nhiều hạn chế...”
“Trên thực tế, Hư cảnh của tu sĩ vừa mới đột phá Nạp Hư cảnh cực kỳ bất ổn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị nghiền nát...
“Hư cảnh là một thế giới vừa thật vừa ảo, giống như bọt khí, nó yếu ớt đến khó có thể tưởng tượng nổi. Đừng nói là giam giữ tu sĩ Dung Linh cảnh, ngay cả tu sĩ Thông Linh cảnh bị giam giữ bên trong, cũng có thể dễ dàng chọc thủng vùng không gian ấy."
Phòng Sư Điền vốn là tu sĩ Nạp Hư cảnh, có Hư cảnh trong người, đương nhiên lão hiểu rất rõ về những chuyện này.
"Chắc hẳn các ngươi cũng từng nghe nói đến, ở bên trong Hư cảnh có thể cất chứa đồng tham, hoặc sử dụng như một cái túi trữ vật to lớn, thả vật chết, thả thi thể. Nếu nhất định phải thả người sống, thì trước khi thu đối phương vào Hư cảnh, nhất định phải làm người đó hôn mê đi. Nếu không Hư cảnh có khả năng sẽ vỡ vụn, dẫn tới tu sĩ thân tử đạo tiêu..."