Lý Thủy Đạo cầm kiếm chém vào trong cơ thể của thảo quái.
Ầm! Thảo quái lại nổ tung thêm lần nữa.
Thân thể bị tàn phá rạn nứt khắp nơi, cuối cùng nhanh chóng nổ tung, bắn về bốn phương tám hướng, nhưng hạt giống hạch tâm lại không bay ra ngoài.
Nó đã bị Lý Thủy Đạo nắm chặt trong tay.
Hỏa diễm màu xanh lá không chút do dự, lập tức quấn quanh hạt giống. Tới cuối cùng, hạt giống màu vàng đất đã bị hủy diệt toàn bộ linh quang, biến thành một hạt giống cây cao su lớn bằng nắm đấm.
Không! Đây không phải hạt giống cây cao su, mà là hạt giống của một loại cỏ khổng lồ. Dường như cái hạt giống này có mối liên hệ cực kỳ chặt chẽ với thế giới này, tuyệt đối không phải một kiện bảo vật đơn giản.
Đến tột cùng là trời cho không lấy, tất bị trừng phạt, hay là thất phu vô tội, hoài bích có tội?
Lý Thủy Đạo cắn răng một cái, dứt khoát bỏ nó vào trong túi trữ vật.
"Lý đạo hữu... chẳng lẽ đó là dị hỏa thần thông của ngươi?" Độn quang của Trình Thiên Dĩnh đáp xuống bên cạnh Lý Thủy Đạo, vẻ mặt đầy kinh ngạc hỏi.
Vừa rồi, nàng đã tận mắt nhìn thấy uy năng của ngọn lửa màu xanh kia, vì thế mà trong lòng mới tràn ngập tò mò.
Lý Thủy Đạo quay đầu nhìn Trình Thiên Dĩnh, lập tức chuyển chủ đề: "Trả Ích Độc Châu lại cho ta." Giọng nói của hắn rất bình thản, nhưng ngữ khí lại nghiêm túc.
Trình Thiên Dĩnh cũng biết bảo vật này quá trân quý, đối phương tuyệt đối không thể tặng không cho mình, nàng cũng biết điều, lập tức há miệng phun ra một hạt châu màu trắng sữa, để nó bay trở về trong tay Lý Thủy Đạo.
"Chúng ta đi trợ giúp những đạo hữu khác đi." Trình Thiên Dĩnh đề nghị.
"Nếu Trình đạo hữu muốn cứ tự nhiên đi." Lý Thủy Đạo nói xong cũng không nán lại thêm, lập tức nhảy lên trời, biến thành một luồng độn quang màu xám bạc bay về phía trung tâm của thế giới.
Hiển nhiên hắn không có hứng thú đi trợ giúp những người khác.
Mà trên thực tế, dù Lý Thủy Đạo có đi, cũng không giúp được gì, Cự Linh Độc Hỏa chỉ có hiệu quả với con thảo quái này, chưa chắc đã đủ khả năng đối phó với những con dị thú khác.
Trình Thiên Dĩnh suy nghĩ một chút, cũng nhảy lên, biến thành một luồng độn quang, đi theo Lý Thủy Đạo đến chiến trường trung tâm.
...
Lúc này, hai Hư cảnh đã hòa thành một thể, mũi tên đã bắn không có chuyện quay đầu lại, Phòng Sư Điền cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều mạng dấn thân, kẻ bại hai bàn tay trắng, kẻ thắng được cả thế gian.
Hơn nữa, sau khi chém giết con dị thú này, thôn phệ Hư cảnh của nó, rất có khả năng Phòng Sư Điền sẽ tấn cấp lên Vô Tướng Chân Quân, nhưng ngược lại, nếu bị nó hạ gục, thì kết cục tốt nhất của Phòng Sư Điền chính là tự bạo Hư cảnh, thoát khỏi thế giới này.
Đương nhiên, một khi lão làm như vậy, Hư cảnh sẽ biến mất, tu vi cũng sẽ lui trở về nhị giai.
Tự bạo Hư cảnh, tu vi thụt lùi, với thọ nguyên hôm nay của Phòng Sư Điền, thì gần như lão không đủ khả năng một lần nữa tu luyện tới tam giai, đến cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết.
Cho nên lão chỉ có thể chiến thắng! Không có lựa chọn nào khác...
Tại thế giới trung tâm, trường kiếm trong tay Phòng Sư Điền phát ra một luồng quang mang nóng rực, như ngọn lửa thiêu đốt, trực tiếp cắt qua hư không, xuyên qua vách ngăn hàn băng, chém lên phần giáp xác của bản tôn dị thú.
Đó là một lớp áo giáp còn cứng rắn hơn sắt thép, nhưng chịu một đòn công kích của trường kiếm, lại xuất hiện một đường rãnh thật sâu...
Hàn khí cuồn cuộn phun trào về bốn phía, mặt đất cũng biến thành băng, nhưng Phòng Sư Điền lại không ngừng vung kiếm, ngược lại tốc độ vung kiếm của lão lại càng lúc càng nhanh...
Kiếm khí vạn trượng, kim diễm hừng hực.
Phòng Sư Điền dựa vào một thanh pháp bảo phi kiếm, lại một lần nữa áp chế bản tôn dị thú.
Chỉ cần ba người khác có thể ngăn chặn được phân thân pháp bảo của dị thú, khiến cho chúng nó không thể hội tụ, Phòng Sư Điền vẫn có khả năng chiến thắng, chỉ là thời gian sẽ dài hơn một chút...
Nhưng khẳng định là tính toán của Phòng Sư Điền sẽ thất bại, bởi vì ở nơi chân trời vừa truyền đến một tiếng gầm đầy giận dữ.
Phòng Sư Điền vội vàng quay đầu nhìn lại, chợt thấy một con cự quy sau lưng cõng theo một núi cao, đang kiên định bò về phía mình.
Ở sau lưng cự quy, cái vòi rồng thông thiên triệt địa do Phong Hồn tông La Dật Vân triệu hồi ra, đang càn quét về phía con cự quy nọ, nhưng không mang đến một chút tác dụng nào.
Phòng ngự của con rùa đá ấy quá mức kinh người, bất kỳ đạo pháp công kích nào cũng không thể tạo thành thương tổn cho nó...
Phong Nhận Trảm, Lôi Điện Phách, đánh lên thân thể khổng lồ của nó chỉ giống như gãi ngứa, nhiều nhất là phá vỡ được đống đá vụn to như núi trên lưng nó, nhưng đương nhiên, loại thương tổn này chẳng thể ảnh hưởng đến bản thân cự quy.
La Dật Vân khẽ cau mày!
Gã quyết định thi triển một môn cấm thuật chân chính.
Trước kia, ngay cả nghĩ, gã cũng chưa từng nghĩ sẽ thi triển môn pháp thuật này, nhưng hôm nay, được "Cửu Chuyển Thánh Nguyên Kim Đan" gia trì, gã lại quyết định thử một lần...
Chỉ thấy gã điên cuồng rút lấy luồng pháp lực vô cùng vô tận trên người, bắt đầu triển khai hành động.
Đột nhiên hư không biến ảo, mây đen kéo đến dày đặc, lôi điện đan xen, cuồng phong gào thét.
Bóng dáng La Dật Vân đang ở trong luồng năng lượng mạnh mẽ phun trào này, lại dần dần biến mất, thay vào đó là một vòng lốc xoáy gồm cả phong lôi hỏa thủy cực kỳ khủng bố.
Lốc xoáy điên cuồng chuyển động, tia chớp chấn nhiếp thiên địa.
Ngay cả tam giai tu sĩ Phòng Sư Điền trông thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng phải kinh ngạc. Bởi vì uy lực của một chiêu này quá lớn, nhất định có thể giết chết con rùa đá kia.
Nếu như vậy... Như vậy lão tất thắng!
Nhưng trong nháy mắt sau, La Dật Vân đang ở trung tâm vòng xoáy lại phun máu đen từ trong miệng, triệt để đi đời nhà ma...
Dù sao thứ mà gã nuốt vào trong bụng cũng không phải Cửu Chuyển Thánh Nguyên Đan chân chính, mà là Nghịch Huyết Hóa Ma Đan trực tiếp tiêu hao pháp lực, tiềm năng, thậm chí là sinh mệnh của người phục dụng.
La Dật Vân điên cuồng tiêu hao, cuối cùng cũng triệt để đốt hết ngọn lửa sinh mạng của mình.
Đã chết rồi...