"Rút lui!" Lý Thủy Đạo trực tiếp hóa thành một luồng độn quang màu xám bạc nhanh chóng lao lên trời, xông về phía vết nứt màu đen gần nhất.
Trình Thiên Dĩnh của Thúy Vũ môn cũng theo sát phía sau, cùng nhảy vào trong vết nứt với hắn.
Trong nháy mắt tiếp theo, Phòng Sư Điền, Lý Thủy Đạo, Trình Thiên Dĩnh và một con dị thú hình người đều đi ra bên ngoài.
Chỉ thấy Phòng Sư Điền trở tay ném ra một viên kim đan vàng óng. Kim đan kia ầm ầm nổ tung, một luồng sương khói màu vàng trực tiếp khuếch tán khắp nơi, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ phương viên vài dặm xung quanh.
Sương khói này lại có tác dụng ngăn cản thần thức.
Phòng Sư Điền dẫn đầu bay ra khỏi sương mù, nhanh chóng thoát đi. Ngay sau đó là Lý Thủy Đạo và Trình Thiên Dĩnh, ba người cùng phi độn về một hướng.
Con đường chạy trốn điển hình: tản ra.
Kẻ truy kích chỉ có thể giết được nhiều nhất là một người...
Sương khói tan đi...
Dị thú không đuổi theo ai cả, nó chỉ lặng yên rời khỏi sơn cốc, đi vào chỗ sâu trong thảo nguyên...
...
Cách đó vài dặm, Phòng Sư Điền nhìn thấy dị thú không đuổi theo, lập tức lấy ra một phong thư bên hông. Bên trong có một cuốn sách da thú màu đen, là Thiên Cơ Mệnh Thư của Lý Thủy Đạo.
Lúc này, mặt mũi Phòng Sư Điền tràn đầy vẻ không cam lòng, giống như một con bạc thua đến đỏ mắt.
Lão nhất định phải bù đắp lại!
"Xem Thiên Cơ Mệnh Thư tất bị thiên phạt!" Phòng Sư Điền tự lẩm bẩm, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
Có lẽ… vì lão đã nhìn trộm thiên cơ, lúc này mới bị nhốt trong bí cảnh của dị thú, gặp phải thiên phạt, cuối cùng còn khiến "Hư cảnh" mà bản thân vất vả tu luyện thành bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
"Khụ khụ khụ..." Phòng Sư Điền lau vết máu trên khóe miệng, khuôn mặt già nua lóe lên một tia hung lệ.
Trời phạt đã qua! Hẳn là không còn nguy hiểm nữa. Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất chính là lấy được "Long Cốt Thái Tuế". Có được bảo vật này, hẳn là lão có thể tu luyện tới tam giai chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn.
Xét cho cùng, Phòng Sư Điền cũng không phải tán tu, không phải kẻ cô độc, lão còn có gia tộc, còn có tông môn.
Chỉ cần lão cầm Long Cốt Thái Tuế trở về, Vô Tướng Chân Quân sẽ trợ giúp lão. Trên thực tế, khả năng Vô Tướng Chân Quân sẽ ra tay trợ giúp lão cực kỳ nhỏ, nhưng ở thời điểm hiện tại, tâm cảnh của Phòng Sư Điền đã lung lay, lão trở nên điên cuồng, cay cú như một con bạc kiên quyết không chịu thua.
Cũng bởi tu vi chính là lợi thế lớn nhất trong đời lão, lão không thể thua được!
Tình huống này cũng giống như có rất nhiều người dẫu đã biết rõ bản thân bị lừa, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng vào kẻ lừa đảo.
Bởi vì bọn họ không thể thua!
Cũng không phải chỉ số thông minh của bọn họ không đủ, mà là nhân tính vốn thế...
Thua không nổi, không cam lòng...
Suy cho cùng, rơi vào hoàn cảnh như vậy, chỉ vì bọn họ không đủ dũng khí đi đối mặt với sự thất bại của chính mình.
Tự xưng bản thân là người coi mọi thứ trên đời nhẹ như gió thổi mây bay, chỉ vì chính mình không thể chấp nhận thua thiệt.
Lúc này, trên người Phòng Sư Điền chỉ có một bộ y phục, một tờ Mệnh Thư, ngay cả túi trữ vật cũng không có. Trên thực tế, tam giai tu sĩ trở lên gần như không bao giờ mang theo túi trữ vật, bởi vì bọn họ có Hư cảnh.
So với túi trữ vật, Hư cảnh có thể đựng được nhiều thứ hơn.
Đáng tiếc là Phòng Sư Điền đã tự bạo Hư cảnh. Trong lúc Hư cảnh tự bạo, lão chỉ mang theo tờ Mệnh Thư của Lý Thủy Đạo và một viên tam giai "Mê Chướng Đan" mà thôi.
Phòng Sư Điền dứt khoát thi triển bí pháp, Thiên Cơ Mệnh Thư nhanh chóng chỉ về một hướng, đó chính là vị trí của Lý Thủy Đạo.
Ở chỗ sâu trong thảo nguyên mênh mông, một luồng độn quang màu xám bạc vừa chậm rãi hạ xuống đất.
Thân hình Lý Thủy Đạo ổn định lại, trên tay hắn cầm Không Linh Kiếm, mặt mũi tràn ngập vẻ cảnh giác.
Cùng thời điểm ấy, một luồng độn quang màu trắng cũng trực tiếp hạ xuống bên cạnh hắn. Độn quang thu lại, Phòng Sư Điền râu tóc bạc trắng, trong mắt lộ ra vẻ âm lãnh xuất hiện.
Lý Thủy Đạo lạnh giọng nói: "Ta đã sớm nói với ngươi rồi, Long Cốt Thái Tuế đã có linh trí, đã trở thành yêu vật có thể tự chủ hành động, ta cũng không biết nó ở đâu."
Phòng Sư Điền trào phúng cười nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói? Nếu ngươi không thành thật khai báo, đừng trách bổn tọa ra tay sưu hồn tìm được chân tướng. Đến lúc ấy, rất có khả năng ngươi sẽ biến thành một kẻ ngốc."
Khóe miệng Lý Thủy Đạo khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh. Hắn cũng giễu cợt nói: "Tu vi của ngươi đã rớt xuống nhị giai rồi, còn vọng tưởng lục soát hồn phách của ta?"
Phòng Sư Điền nghe đến đó, lửa giận sôi trào, mặt mũi vặn vẹo trách cứ: "Nếu ngươi thành thật đi ngăn chặn con băng điểu đó, ta sẽ không rơi vào tình cảnh này! Tuy tu vi của ta đã giáng xuống Hư cảnh, nhưng thần thức của ta vẫn còn ở trình độ tam giai, giết ngươi chỉ giống như giết gà giết chó."
Nói xong, năm ngón tay của Phòng Sư Điền trực tiếp mở ra, pháp lực trên người kích động, một luồng lực lượng giam cầm không gian nhanh chóng bay tới bao phủ Lý Thủy Đạo.
Đúng là Lý Thủy Đạo đã cảm nhận được lực lượng giam cầm của không gian. Nhưng hắn chẳng để lộ ra một chút bối rối nào, ngược lại ánh mắt càng trở nên sắc bén dị thường.
Bởi vì vị thế của hai người giờ đã khác, dù hắn vẫn bị giam cầm, nhưng luồng lực lượng giam cầm này không mạnh, hắn vẫn có thể hành động!
Đúng là lão già này đã không được nữa rồi!
"Đi chết đi!" Đột nhiên Lý Thủy Đạo tránh thoát khỏi vùng không gian giam cầm, trực tiếp lao vút về phía Phòng Điền Sư.
Phòng Sư Điền liên tục điểm ngón tay liên tục, khiến cho ba đạo kiếm khí màu trắng bắn đi.
Lý Thủy Đạo dùng Không Linh Kiếm ngăn cản được hai đạo kiếm khí, nhưng đạo kiếm khí thứ ba tới quá nhanh, dù thần thông đồng thuật của hắn có nhìn thấy, cũng không đủ khả năng ngăn cản.
Một đạo kiếm khí cuối cùng trực tiếp đâm vào lồng ngực hắn, nhưng tư thế xung phong giết người của hắn vẫn không dừng lại.
Ầm!
Vòng băng nổ mạnh.
Lý Thủy Đạo dựa vào "Băng Thiềm Hộ Giáp" để ngăn cản đạo kiếm khí thứ ba tập kích. Cùng thời điểm đó, Không Linh Kiếm trong tay hắn lại như một đạo trường hồng quán nhật (cầu vồng xuyên qua mặt trời), chỉ thẳng vào cổ họng Phòng Sư Điền.
-truyen-yy-