Trên thảo nguyên mênh mông.
Có một tiểu cô nương mười hai tuổi, dung mạo tinh xảo, thanh tú động lòng người, lại có một mái tóc màu trắng bạc.
Nàng tên là Thác Bạt Uyển Nhi, bởi vì tu luyện một loại công pháp đặc thù, khiến cho nàng vẫn duy trì thân hình nhỏ nhắn xinh xắn như hiện nay, thoạt nhìn giống hệt một cô nương mười hai tuổi.
Mái tóc dài màu trắng bạc phấp phới bay trong gió, càng tăng thêm vài phần mị lực thần bí.
Trong tay nàng đang nắm một món pháp khí – đó là một cây cung tên Nguyệt Hoa. Cây cung này có ngoại hình trang nhã, thân cung cong cong, có ánh trăng màu bạc chảy xuôi, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Nó vừa là pháp khí của Thác Bạt Uyển Nhi, vừa là tiêu hao phẩm dùng một lần, bên trong ẩn chứa uy lực đủ để giáng cho địch nhân một kích trí mạng.
Mục tiêu của Thác Bạt Uyển Nhi là một con cự điểu đang ưu nhã nghỉ ngơi trên thảo nguyên. Bộ lông vũ trên người nó có màu lam nhạt, như được chế tạo từ những con gió nhẹ nhàng thổi qua. Mỗi một cọng lông chim đều dài nhỏ mà mềm mại, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào là có thể cảm nhận được xúc cảm của gió nhẹ.
Đó là Phong Vũ Điểu, chúa tể của bầu trời thảo nguyên.
Một khi nó giương cánh bay lên trời, trên đôi cánh sẽ xuất hiện hoa văn của gió nhấp nhô mờ nhạt.
Một khi nó nhẹ nhàng xuyên qua tầng mây, lại có cảm giác con chim này đã hòa hợp thành một thể với gió, ngay cả tam giai tu sĩ cũng không đuổi kịp.
Mà bộ linh vũ của loài chim này chính là tài liệu đỉnh cấp để luyện chế pháp bảo thuộc tính phong.
Đột nhiên, Phong Vũ Điểu phát ra tiếng gáy đầy cảnh giác, Thác Bạt Uyển Nhi vội vàng cúi người xuống, càng thêm cẩn thận thu khí tức của mình lại.
Không thể nào!
Rõ ràng nàng ở cách xa con chim này như vậy, vẫn bị nó phát hiện ra sao? Nhưng ở khoảng cách này, pháp khí của nàng không thể phát huy ra mười phần uy lực.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Là năng lực dò xét của Phong Vũ Điểu còn mạnh hơn những gì nàng suy đoán, hay là Liễm Tức Thuật tu luyện không đến nơi đến chốn của nàng tới?
Ngay lúc Thác Bạt Uyển Nhi đang toàn lực tránh né, Phong Vũ Điểu lại phát ra một tiếng kêu khác, lần này tiếng kêu của nó cực kỳ bén nhọn. Những âm thanh sắc bén vang lên, có thể nghe ra sự kinh hoảng trong lòng cự điểu.
Thác Bạt Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn lại, chợt phát hiện Phong Vũ Điểu to lớn đang giãy giụa, đang chém giết… là đang chiến đấu với thứ gì đó khác sao?
Dám cướp đồ của lão nương hả?
Trong mắt Thác Bạt Uyển Nhi lóe lên vẻ tàn khốc, nàng quyết định chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau. Nhưng ở thời điểm nàng thấy rõ tình hình chiến đấu đằng kia, lại không tự chủ được, lập tức cúi người lẩn trốn.
Chỉ thấy rất nhiều gai thịt màu đỏ tươi đã đâm thủng thân thể của Phong Vũ Điểu, và nó, dù đã cố gắng phản kháng, giãy giụa vẫn không thể tránh được công kích của con quái vật kia.
Nó chỉ có thể phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếp tục liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi vô số gai nhọn của con quái vật ấy.
Nhưng thân thể nó lại bị càng nhiều gai nhọn hơn đâm xuyên vào vô số vết thương trên người...
Thân thể Phong Vũ Điểu bị xé rách, bộ lông vũ lộn xộn không chịu nổi, thân thể vặn vẹo thành một cục. Đôi mắt ẩn chứa thống khổ vô sợ hãi vô tận.
Ngay sau đó, nó phát ra một tiếng rên rỉ, rồi nặng nề ngã xuống đất, thân thể khô quắt lại, huyết nhục toàn thân không còn lấy một miếng...
Thác Bạt Uyển Nhi đã nhìn thấy con quái vật kia.
Đó là một nữ tử có tu vi ít nhất cũng là nhị giai, thậm chí còn cao hơn...
Mặt khác, Thác Bạt Uyển Nhi cũng xác nhận được nữ tử kia tuyệt đối không phải là người, hẳn là một loại yêu vật, thậm chí còn có thể là một con dị thú.
Nếu đúng là dị thú... thì thứ mà nàng đang đối mặt đây chính là một tồn tại khủng khiếp vô cùng.
Phải biết rằng, Ngân Tiết thảo nguyên này cực kỳ rộng lớn, bên trong cũng có không ít dị thú sinh tồn.
Thác Bạt Uyển Nhi không dám chắc bản thân có thể chiến thắng được con quái vật kia hay không. Nếu đối phương thật sự là tam giai dị thú thì ngay cả ngẩng đầu, nàng cũng không dám.
Đợi thật lâu, Thác Bạt Uyển Nhi mới dám ngẩng đầu lên, và thật cẩn thận tiến về phía chiến trường hỗn loạn nọ.
Xương cốt của Phong Vũ Điểu đã biến mất, bộ lông vũ cũng bị tàn phá không chịu nổi...
Thác Bạt Uyển Nhi nhặt được ba cái linh vũ từ trong bãi cỏ. Ba cái linh vũ này được bảo tồn gần như hoàn hảo, không bị ngoại lực phá hư, chỉ cần thoáng sửa sang lại một chút là có thể dùng làm tài liệu luyện khí rồi.
Thác Bạt Uyển Nhi đưa linh vũ lên chóp mũi ngửi ngửi, trên mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Một cơn gió thổi qua thảo nguyên, Thác Bạt Uyển Nhi vươn tay gạt đi lọn tóc trắng vừa bay vào giữa trán, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng.
Lại là "Linh Yêu", Đan Dương thảo nguyên vừa xuất hiện một thứ vô cùng ghê gớm...
...
Chiều tà phủ bóng.
Ánh nắng chiều như thơ như họa, nhẹ nhàng rơi xuống thảo nguyên xanh, Thác Bạt Uyển Nhi vô tình gặp được một tu sĩ trẻ tuổi đi một mình.
Tu sĩ kia khoác lên mình một bộ y phục màu xanh, có mái tóc dài, mặt mày như vẽ, phảng phất như người từ trên trời hạ xuống. Giọng nói của hắn ấm áp như gió xuân, mang theo ý vị mơ hồ trong trẻo: "Vị nữ đạo hữu này, một mình ngươi lang thang trên thảo nguyên mênh mông là vì chuyện gì?"
Thác Bạt Uyển Nhi không ngờ đối phương lại chủ động tiếp cận mình, lại không biết danh xưng "Dược Đồng mỗ mỗ" đại danh đỉnh đỉnh của nàng.
Nếu đây là tình huống bình thường, thì với bản tính của Thác Bạt Uyển Nhi, nàng đã sớm lao lên, chiến đấu với nam tử này một trận, nhưng hôm nay Thác Bạt Uyển Nhi đang muốn tìm người hỗ trợ, mà người trước mặt lại xuất hiện rất đúng lúc.
Vì vậy, Thác Bạt Uyển Nhi cố ý vén mái tóc dài trắng như tuyết của mình lên, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói: "Vị đạo hữu này, thoạt nhìn ngươi không giống người của thảo nguyên."
Tu sĩ áo xanh kia chính là Lý Thủy Đạo, hắn mỉm cười giải thích: "Đúng vậy, ta không sinh sống tại Ngân Tiết thảo nguyên, chỉ vừa mới đến nơi này thôi."
"Ah... Không biết đạo hữu đến từ nơi nào?" Thác Bạt Uyển Nhi tò mò hỏi.
"Nam Hải, Tiên Đào vịnh, gia tộc Lý thị, Lý Thủy Đạo." Lý Thủy Đạo thẳng thắn nói ra lai lịch của mình.
-apptruyen-