"Ha ha... dự ngôn chi thuật, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để lừa gạt đám người phàm tục kia thôi, tu vi của ta đã có thành tựu sao có thể coi là thật được?"
"Có vài tên tu sĩ cứ ra cái vẻ thần thần bí bí mượn thương thiên, xem bói tương lai, đúng là mấy thứ này có chút huyền diệu, nhưng không thể hoàn toàn không tin tưởng được!" Lệnh Hồ Tiểu Vũ lộ vẻ mặt nghiêm túc trực tiếp uốn nắn đám người kia.
"Bên trong nội dung nhiệm vụ có đề cập đến tục danh của cô nương kia không?" Một nam tử mặt vuông chữ điền, đội mũ nỉ lập tức mở miệng hỏi.
Lệnh Hồ Tiểu Vũ lắc đầu nói: "Trong nhiệm vụ không có đề cập đến, chỉ nói nàng này ở Đan Dương thảo nguyên, tuổi chừng mười hai."
"Tìm một cô nương mười hai tuổi ở Đan Dương thảo nguyên? Có quá nhiều người phù hợp với điều kiện này."
Lệnh Hồ Tiểu Vũ hạ giọng nói: "Không... Nàng có một điểm đặc thù rất rõ ràng..."
Ngay tại thời điểm Lệnh Hồ Tiểu Vũ muốn nói ra đặc điểm kia, đột nhiên nàng lại cảm nhận được sau lưng mình có người, vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy một nam nhân đang đứng phía sau mình. Người này không phải ai khác, chính là Lý Thủy Đạo.
"Đạo hữu có ý gì?" Lệnh Hồ Tiểu Vũ đứng dậy dò hỏi.
Đồng bạn của nàng cũng nhao nhao đứng dậy, cảnh giác nhìn Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo cười nhạt một tiếng, nói: "Cô nương, không biết điểm đặc thù của nữ hài kia là gì?"
"A... Lỗ tai đạo hữu thật là sắc bén nha." Lệnh Hồ Tiểu Vũ châm chọc nói.
Lý Thủy Đạo lúng túng cười một tiếng.
Trên thực tế, hắn dừng lại ở chỗ này dùng cơm, hưởng thụ mỹ thực chỉ là thứ yếu, bởi vì mục đích chủ yếu nhất chính là thám thính tin tức về Long Cốt Thái Tuế.
Bây giờ đã tìm được manh mối đương nhiên phải đi qua truy hỏi.
"Thật ra ngươi không nói thì ta cũng biết..." Lý Thủy Đạo híp hai mắt lại, nói.
"A... vậy ngươi nói xem đó là điểm đặc thù gì?"
Lý Thủy Đạo lập tức nhìn chằm chằm vào ngực Lệnh Hồ Tiểu Vũ. Đáp án không cần nói cũng biết...
Chứng kiến ánh mắt sỗ sàng của Lý Thủy Đạo, trên mặt một tu sĩ đội mũ nỉ bên cạnh lập tức lóe lên vẻ giận dữ. Gã dứt khoát rút loan đao bên hông ra, hung hăng bổ một đao về phía Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo duỗi hai ngón tay tới, nhẹ nhàng kẹp lấy loan đao.
Phòng Sư Điền đã từng thi triển "Linh Tê Nhất Chỉ"…
Đương nhiên là Lý Thủy Đạo hắn không biết môn kỹ xảo này, nhưng Lý Thủy Đạo nắm giữ đồng thuật " bộ phong chi nhãn", có thể thấy rõ quỹ tích của loan đao, lại có "Băng Thiềm Hộ Giáp" bảo vệ thân thể, kẹp lấy thanh loan đao đang chém tới chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
"Thu đao!" Trên mặt Lệnh Hồ Tiểu Vũ lộ vẻ giận dữ.
Nam tử kia chỉ có thể thu thanh loan đao vào trong vỏ.
"Về sau không cho phép dùng đao nữa!" Lệnh Hồ Tiểu Vũ lạnh giọng nói.
Nam tử kia lộ vẻ mặt xấu hổ, chỉ biết thống khổ gật đầu.
"Ngươi cũng vậy." Lý Thủy Đạo liếc nhìn Lệnh Hồ Tiểu Vũ, lạnh nhạt nói.
Trên mặt Lệnh Hồ Tiểu Vũ lóe lên vẻ hung ác, nàng vừa lật tay đã lấy ra một thanh đoản kiếm đâm thẳng về phía Lý Thủy Đạo, nhưng đương nhiên vẫn bị hắn kẹp được.
Gương mặt Lệnh Hồ Tiểu Vũ biến sắc, trong lòng xấu hổ và giận dữ vô cùng. Pháp lực của nàng bắt đầu khởi động, trực tiếp rót vào trong đoản kiếm, trên thân kiếm lập tức nổi lên một vòng đao mang sáng chói.
Nàng thì hùng hổ, trong khi Lý Thủy Đạo vẫn lạnh nhạt tự nhiên như trước. Hắn nhẹ nhàng cong ngón tay búng tới, thanh đoản kiếm kia lại giống như rồng nhảy vọt, lập tức bay ra ngoài, lưỡi đao sắc bén phá không đâm vào xà nhà bằng gỗ.
Một chiêu này còn lâu mới bằng được Linh Tê Nhất Chỉ, bởi Phòng Sư Điền kia chỉ dùng hai ngón tay đã đủ để kẹp lấy thanh kiếm của hắn, một kẹp lại như con người bị bóp chặt cổ họng, ngay cả kiếm mang, cũng không thi triển ra.
Xét cho cùng, thứ sắc bén nhất của phi kiếm vẫn là kiếm quang, nếu có thể đánh nát kiếm quang, lại dùng sức kẹp lấy phi kiếm, Lý Thủy Đạo hoàn toàn có thể phục chế Linh Tê Nhất Chỉ của Phòng Sư Điền, ít nhất là hiệu quả hoàn toàn giống nhau.
"Điều này… làm sao có thể?"
"Đoản kiếm của Lệnh Hồ sư tỷ cũng bị kẹp lại?"
"Lệnh Hồ sư tỷ là tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ mà?"
"Rốt cuộc là người này có lai lịch gì?"
Một đám người nhao nhao đứng lên, ai nấy đều cảnh giác rút loan đao ra, vẻ mặt đầy khẩn trương lại mang theo vài phần sợ hãi.
Lý Thủy Đạo hoàn toàn không để ý tới đám người qua đường này, hai mắt hắn avaxn gắt gao nhìn chằm chằm vào Lệnh Hồ Tiểu Vũ.
"Là tóc trắng!"
"Đồng nhan bạch phát, chính là người chúng ta muốn tìm." Lệnh Hồ Tiểu Vũ bối rối nói.
"Tóc trắng ư?" Lý Thủy Đạo nhíu chặt lông mày.
"Không sai, nhiệm vụ mà Kim Trượng tiên thành giao cho chúng ta chính là tìm một cô nương mười hai tuổi có mái tóc bạc trắng. Nội dung cụ thể ra sao chúng ta cũng không biết, chỉ cần tìm được nàng, lập tức thông báo cho tiên thành là có thể nhận được mười khối linh thạch ban thưởng." Lệnh Hồ Tiểu Vũ giải thích nhanh.
Lý Thủy Đạo: "..."
"Được rồi, không có việc gì..." Lý Thủy Đạo vươn tay tới, đánh ra một chiêu, thanh đoản kiếm đang cắm trên xà nhà lại một lần nữa trở về trong tay hắn. Sau đó, hắn lật tay, ném nó bay ngược lại, đoản kiếm trực tiếp cắm xuống bàn gỗ của đoàn người Lệnh Hồ Tiểu Vũ.
Lý Thủy Đạo xoay người rời khỏi khách điếm, để lại một đám tiểu tu sĩ với vẻ mặt đầy khiếp sợ, không biết phải làm sao...
Long Cốt Thái Tuế đã có linh trí rất cao, nàng sẽ không ngu đến mức bại lộ chính mình, huống chi lúc trước Vân Mãng kiếm phái và Ngũ Độc môn đều biết tin tức về Long Cốt Thái Tuế, nhưng bọn họ lại không thể thông qua thiên cơ chi thuật tới suy tính ra vị trí cụ thể của nó.
Như vậy, cái Kim Trượng tiên thành gì đó kia, ngay cả tông môn tu tiên cũng chưa đạt tới, sẽ dựa vào cái gì để suy tính ra vị trí của Long Cốt Thái Tuế?
Toàn bộ câu chuyện vốn là hắn hiểu lầm mà nên.
Muốn tìm được Long Cốt Thái Tuế, hắn cần phải tiến vào vùng hoang dã, đi thử vận khí một phen...
Tin tưởng chỉ cần tốn thêm một chút thời gian, hắn nhất định có thể tìm được Long Cốt Thái Tuế.
Xét cho cùng, hiệu quả gia tăng tu vi của Long Cốt Linh Dịch kia quá tốt… Mà người xưa có nói ‘từ tiết kiệm vào xa xỉ dễ, từ xa xỉ vào tiết kiệm khó’, đã quen ăn linh dược thượng đẳng, giờ bảo hắn khổ cực ngồi đả tọa tu luyện… Khó!