Đan Dương khách điếm.
Một tu sĩ trẻ tuổi mặc áo choàng màu lam vừa nhẹ nhàng gõ cửa.
"Đông đông đông." Tiếng gõ cửa rất nhỏ nhưng vang lên trong cái khách điếm yên tĩnh này lại lộ ra đặc biệt rõ ràng.
Trong khách điếm, một tên tiểu nhị đang dựa người vào quầy ngủ gật. Sau khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, gã gãi gãi đầu, đưa đôi mắt buồn ngủ nhìn về phía vị tu sĩ đang đứng ở cửa ra vào, lập tức cất giọng nói đầy nhiệt tình và chuyên nghiệp: "Tiên trưởng muốn nghỉ chân hay là ở trọ?"
Vị tu sĩ kia chính là Lý Thủy Đạo, hắn mỉm cười đáp lại: "Nếu đã đi ngang qua nơi đây, đương nhiên là ta muốn nếm thử những món ăn đặc sắc ở chỗ các ngươi rồi."
Tiểu nhị thoáng có sửng sốt, lại lập tức nhớ tới nhiệm vụ chưởng quầy đã giao cho, cái miệng không ngừng mấp máy, bắt đầu mời chào: "Tiên trưởng, mời vào bên trong, chỗ chúng ta có Uyên Ương Ngư, xiên thịt Phi Dương nướng, chân giò hương cỏ hun khói, cơm thịt Dương Giác khô... Tuyệt đối là những món ngon nổi tiếng trên thảo nguyên."
"Những món ngươi vừa báo, mỗi loại lấy cho ta một phần, lại thêm một vò rượu ngon nữa." Lý Thủy Đạo hào sảng nói.
"Tiên trưởng đi mấy người?" Tiểu nhị tò mò hỏi.
"Một người."
"Một mình tiên trưởng ăn hết nhiều như vậy?"
Lý Thủy Đạo mỉm cười đáp lại: "Chẳng mấy khi được đến thảo nguyên một lần, đương nhiên ta phải nếm thử tất cả những mỹ thực ở đây rồi."
"Nhưng thức ăn tương đối phong phú như vậy, chỉ sợ sẽ tốn đến hai khối linh thạch, không biết..." Điếm tiểu nhị lộ vẻ mặt khó xử nói.
Lý Thủy Đạo lập tức vung tay, đặt ba khối linh thạch lên bàn.
"Được rồi, tiên trưởng mời ngài đi nghỉ ngơi một chút."
"Chậm đã!"
"Tiên trưởng còn chuyện gì cần chỉ giáo?" Điếm tiểu nhị hỏi thăm.
"Muốn hỏi thăm ngươi một chuyện." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói: "Tiểu nhị ca, ngươi có từng gặp được một cô nương tuổi chừng mười hai, một mình đi đến đây không?"
"Cái này... ta không nhớ rõ." Điếm tiểu nhị lắc lắc đầu, lại tiếp tục dò hỏi: "Nữ hài kia có đặc điểm gì không?"
Lý Thủy Đạo thoáng suy tư một lát mới nói: "Đôi mắt nàng rất lớn, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng mà... Nơi này lại rất lớn."
"Chưa thấy bao giờ, nếu ta từng gặp, chắc chắn sẽ có ấn tượng." Điếm tiểu nhị lắc đầu như trống bỏi.
Nghe vậy, trên mặt Lý Thủy Đạo lập tức lộ vẻ thất vọng. Hiện giờ hắn đã có được "Dược Sư Linh Hỏa", nếu có thể một lần nữa lấy được "Long Cốt Thái Tuế", như vậy tu vi của hắn sẽ tăng nhanh như gió trong khoảng thời gian cực ngắn.
Thay vì trở về chậm rãi bế quan, còn không bằng bỏ ra một chút thời gian đi tìm Long Cốt Thái Tuế.
Vật này chẳng những có thể trợ giúp hắn nhanh chóng gia tăng tu vi, còn có thể mang đến sự trợ giúp rất lớn trong tương lai khi hắn tu luyện tới Vô Tướng Chân Quân.
Hiện giờ không đi tìm, tương lai sẽ hối hận...
Không cố gắng tìm kiếm một phen, sao có thể cam tâm quay về?
Lý Thủy Đạo suy tư một lát lại mở miệng hỏi: "Vậy xin hỏi gần đây ngươi có nghe nói tin đồn về yêu thú cường đại mới xuất hiện hay không?"
Tiểu nhị nhướng mày, nghiêm túc nói: "Khách nhân đừng lo lắng, mặc dù nơi này của chúng ta rất rộng lớn, nhưng rất ít khi thấy yêu thú xuất hiện."
"Thôi, đưa rượu lên đi." Lý Thủy Đạo bất đắc dĩ nói.
"Được."
Không bao lâu sau, trong phòng bếp đã bưng ra một bàn đầy mỹ thực.
Lý Thủy Đạo vừa thưởng thức chén rượu trên tay, vừa tinh tế nhấm nháp mỹ thực.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã gần đến giữa trưa, thực khách trong đại sảnh dần trở nên đông hơn, nhưng cũng chỉ có chừng hai - ba bàn. Bọn họ ngồi xung quanh chiếc bàn, bắt đầu khí thế ngút trời thảo luận về những tin đồn mới nghe được trên phố.
Lý Thủy Đạo vểnh tai, cẩn thận lắng nghe nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.
Đan Dương khách điếm.
Trên bàn cơm, mấy người đang ngồi quanh chiếc bàn, sôi nổi trò chuyện, một người trong đó thần bí nói: "Các vị, gần đây có một kiện chí bảo mới xuất thế đó."
"Chí bảo? Là vật gì vậy?” Mọi người nghe vậy, lập tức bị gợi lên hứng thú.
"Nghe nói đó không phải một món linh dược bình thường! Nếu có thể giành được nó, khẳng định là tu vi của tu sĩ sẽ đột nhiên tăng mạnh!" Người nọ hạ giọng nói.
"Là linh dược gì?" Mọi người đồng loạt truy vấn.
"Tử Vân Linh Chi." Người nọ chậm rãi phun ra bốn chữ.
"Tử Vân Linh Chi sao? Đúng là thứ tốt." Mọi người nghe vậy, cũng nhao nhao gật đầu tán thưởng.
Lý Thủy Đạo ngồi ở trong góc, yên lặng lắng nghe những người khác nói chuyện, khi nghe đến đó, hắn không khỏi cảm thấy thất vọng, hắn còn tưởng rằng có thể nghe ngóng được Long Cốt Thái Tuế, ai ngờ thứ mà bọn họ đang nói đến chỉ là một gốc nhị giai linh dược.
Đúng vào lúc này, lại có một đám người bước vào khách điếm. Bọn họ mặc phục sức của thảo nguyên, một nữ tử trong đó đang cầm loan đao trên tay, tư thế oai hùng lộ rõ ra ngoài, rất có hào khí.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, ánh mắt không tự chủ được mà rơi trên người Lý Thủy Đạo đang một mình hưởng dụng cả bàn thức ăn ngon. Cả đám nghi hoặc nhìn nhau, sau đó thấp giọng nghị luận.
"Các ngươi nhìn người kia kìa, một mình lại ăn cả bàn thức ăn thật lớn." Một người trong đó kinh ngạc nói.
"Xem ra hắn không giống người thảo nguyên chúng ta."
"Đừng nhìn nữa! Bớt trêu chọc những người không rõ lai lịch đi." Nữ tử trong nhóm thấp giọng nói ra.
Đám người ấy lập tức dời tầm mắt khỏi Lý Thủy Đạo, cũng nhanh chóng chuyển đổi đề tài.
"Nhiệm vụ của chúng ta là tìm kiếm một tiểu cô nương gần mười hai tuổi ở phụ cận Đan Dương." Lệnh Hồ Tiểu Vũ mỉm cười nói.
Lý Thủy Đạo nghe được tin tức này, tinh thần lập tức phấn chấn, bắt đầu chuyên tâm lắng nghe.
"Vì sao phải tìm cô nương ấy?" Một người khác hỏi.
"Bên trên không nói rõ ràng về nhiệm vụ, nhưng có vẻ như chuyện này có liên quan đến luyện đan." Lệnh Hồ Tiểu Vũ giải thích.
"Cô nương kia là người của môn phái nào?"
"Trên nhiệm vụ không đề cập tới."
"Chẳng lẽ là một nữ tử phàm nhân?"
"Hẳn là không phải, nếu là nữ tử phàm nhân thì cần gì phải hưng sư động chúng như vậy."
"Mười hai tuổi còn chưa tu luyện, không phải nữ tử phàm nhân thì là cái gì?" Một tu sĩ khác khinh thường nói.
"Nhưng một nữ tử phàm nhân làm sao có thể dính dáng đến luyện đan?"
"Nói không chừng, nàng này có thiên phú luyện đan?"
"Một nữ tử phàm nhân làm sao nhìn ra được thiên phú luyện đan?"
"Lời của thương thiên." Một gã tu sĩ lộ vẻ mặt ngưng trọng phun ra bốn chữ.