-đọc tai truyện-y-y.pro-
Bên cạnh đó, ngọn lửa này còn có thể chiết xuất dược tính, luyện hóa ứ độc, làm thông suốt kinh mạch.
Có ngọn lửa này bên người là có thể ăn đan dược như kẹo đậu phộng, chỉ cần tài nguyên đầy đủ là có thể chuyển hóa chúng thành tu vi nhanh chóng, tránh được rất nhiều hung hiểm trên con đường tu luyện.
Theo hắn phỏng đoán, có vẻ nguyên nhân nằm trên luồng hỏa diễm này, nên Phòng Sư Điền mới có thể tấn cấp thành tam giai tu sĩ, được xưng là "Dược Thánh Kiếm". Bởi vì trên thực tế, kiếm thuật của lão nhân này cũng chỉ đạt đến mức bình thường, hẳn là nhờ có được dị bảo như vậy, lão mới có thể đi xa hơn người thường.
Trên mặt Lý Thủy Đạo lóe lên vẻ mừng rỡ như điên, hắn lập tức đưa tay chạm vào ngọn lửa kia, nhưng chưa cần bàn tay hắn tiếp xúc đến, ngọn lửa ấy lại chủ động nhào về phía hắn.
Tốc độ của luồng hỏa diễm ấy cực nhanh, giống như tốc độ của ánh sáng, nhưng đối với những thứ có tốc độ cực nhanh, đồng thuật của Lý Thủy Đạo lại càng nhìn thấy rõ ràng.
Hắn lập tức ngửa về sau, trong nháy mắt đã nắm lấy ngọn lửa màu da cam kia.
Trên tay Lý Thủy Đạo lại bùng lên "Cự Linh Độc Hỏa" màu xanh lá, dị hỏa kiềm chế lẫn nhau, không dung hòa với nhau.
"Dược Sư Linh Hỏa" màu da cam bị Lý Thủy Đạo nắm chặt lấy, ánh mắt hắn lạnh xuống, chăm chú nhìn vào đốm lửa ấm áp này, lại phát hiện bên trong có ẩn giấu một linh hồn.
Muốn đoạt xá ư?
Đương nhiên, Lý Thủy Đạo đã sớm không còn là một chú chim non vừa mới đặt chân vào Tu Tiên giới, hắn đã biết về những loại thủ đoạn này.
Phòng Sư Điền vốn là tam giai tu sĩ, đúng là lão có năng lực đoạt xá trọng sinh, chẳng qua Lý Thủy Đạo tuyệt đối không ngờ loại "Dược Sư Linh Hỏa" này lại ôn hòa đến thế, ngay cả linh hồn cũng có thể chứa đựng bên trong.
Phải biết rằng, từ xưa đến nay, mối quan hệ giữa hỏa diễm và hồn phách vẫn luôn xung khắc như nước với lửa, không cách nào cùng tồn tại.
"Đúng là một món chí bảo hiếm có trên thế gian, thật đáng tiếc..." Lý Thủy Đạo khẽ lắc đầu, nhưng động tác trên tay lại không chút do dự, trực tiếp vỗ thẳng về phía 'Dược Sư Linh Hỏa’ màu da cam, trên hai tay đồng thời bốc lên 'Cự Linh Độc Hỏa' màu xanh lá.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Dược Sư Linh Hỏa hoảng hốt nhảy lên, bên trong huyễn hóa ra khuôn mặt của Phòng Sư Điền.
Lúc này, lão đã hoàn toàn rơi vào trạng thái kinh hoảng rồi, rõ ràng Lý Thủy Đạo này đang muốn tiêu diệt Dược Sư Linh Hỏa, mà mục đích khiến hắn dứt khoát làm như vậy chính là để hoàn toàn tiêu diệt hồn phách của lão.
"Không!" Ngay sau đó, hồn phách của Phòng Sư Điền trực tiếp phát ra một tiếng gào thét cuối cùng trong đời.
Luồng hỏa diễm màu xanh lá triệt để cắn nuốt luồng hỏa diễm màu da cam, bàn tay Lý Thủy Đạo hợp lại làm một, giữa hai bàn tay chỉ còn lại một vệt tro tàn.
"Dược Sư Linh Hỏa" đúng là chí bảo hiếm có giữa thế gian, nhưng nó cũng theo hồn phách của Phòng Sư Điền mà triệt để tan thành tro bụi rồi.
Hoặc là ngăn chặn tham niệm đối với "Dược Sư Linh Hỏa", dứt khoát ra tay diệt trừ tất cả, hoặc là lưu lại cho mình một mối họa ngầm bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt xá bản thân.
Lý Thủy Đạo không chút do dự đã làm ra lựa chọn, hắn nhất định phải chiến thắng tham niệm và nỗi sợ hãi!
Khói bụi rơi xuống đất lại có sắc vàng óng ả...
Dưới tầm nhìn của đồng thuật trong mắt Lý Thủy Đạo, từng hạt màu vàng óng ánh kia đang nhanh chóng biến thành tro tàn...
Đây là phần còn lại của linh hồn sao?
Nhưng không cần biết thứ kia có phải phần còn lại của linh hồn hay không, thì hỏa chủng của Dược Sư Linh Hỏa vẫn còn đang thiêu đốt ở phía trên này.
Làm sao để bổ cứu nó đây?
Cung cấp nhiên liệu, để cho nó hồi sinh, là hắn có thể nhận được "Dược Sư Linh Hỏa" rồi.
Nhưng nên dùng loại nhiên liệu gì đây?
Dược Sư Linh Hỏa là hỏa diễm luyện đan.
Ngay trong nháy mắt ấy, Lý Thủy Đạo đã nghĩ ra đáp án, hắn lập tức vỗ một cái xuống túi trữ vật lấy ra một viên đan dược.
Một viên đan dược lấp lánh kim quang!
"Nghịch Huyết Hóa Ma Đan..."
Nó vốn là một viên tam giai đan dược, là đan dược được dùng rất nhiều linh thảo cực kỳ trân quý luyện chế mà thành.
Ngón tay Lý Thủy Đạo trực tiếp chọc thẳng vào viên đan dược, biến nó thành một đống bột phấn, rồi trộn lẫn bột phấn với tro tàn...
Trong quá trình này, chẳng những động tác trên tay Lý Thủy Đạo vô cùng nhanh chóng, mỗi một cử chỉ còn cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ một chút động tác sai lầm của mình sẽ khiến hỏa chủng cuối cùng này tắt ngấm.
Hai loại bột phấn hỗn hợp với nhau...
Đôi mắt Lý Thủy Đạo vẫn đang chăm chú quan sát quá trình này, bên trong đống tro tàn vẫn còn những hạt màu vàng lấp lánh...
Lý Thủy Đạo cẩn thận từng li từng tí dùng tay che chở, chỉ sợ một cơn gió mỏng manh lọt qua lỗ hổng có thể trực tiếp thổi tắt nó.
Từng hạt màu vàng trộn lẫn với hai loại bột phấn, từng hạt từng hạt dập tắt...
Giống như những ngọn đèn dầu bị thổi tắt trong đêm tối...
Cuối cùng vẫn không thể cứu vãn được.
Lý Thủy Đạo khẽ thở dài một hơi. ‘Được là may mắn của ta, mất là số mệnh của ta.’
Ngay khi hắn đang định thả cho nắm tro tàn trên tay rơi xuống dưới, đột nhiên một ngọn lửa màu da cam nhàn nhạt như ánh sáng hi vọng lại bùng cháy lên trong lòng bàn tay.
Lại cháy rồi...
Dược Sư Linh Hỏa.
Khóe miệng Lý Thủy Đạo lộ ra một nụ cười.
Nên là của mình, cuối cùng sẽ nhận được...
...
Bên cạnh một khúc sông lớn ở chỗ sâu bên trong thảo nguyên, có một phường thị tên là Đan Dương phường.
Nơi này là trạm dịch của những vị thương nhân lữ hành đi qua thảo nguyên, quy mô phường thị cũng không xác định được.
Nếu có một đội thương buôn hạ trại ở đây, phường thị này sẽ trở nên náo nhiệt hẳn, nếu có hai đội thương buôn, thậm chí là ba đội hạ trại ở đây, thì gần như chỉ trong nháy mắt, nơi này có thể biến thành một khu chợ buôn bán đông nghìn nghịt người lui tới.
Lúc này, không có thương đội dừng chân, bởi vậy không khí bên trong Đan Dương phường cực kỳ vắng vẻ.
Không có người bày sạp hàng vỉa hè...
Quán trọ trống rỗng, tiểu nhị thì mặt ủ mày chau.
Thậm chí Bách Thảo đường, Đan Dược đường còn chưa mở cửa...
Nơi này không có địa hỏa, đương nhiên cũng không có Luyện Khí đường và Luyện Đan đường. Ngoại trừ khách sạn, toàn bộ phường thị đều rơi vào trạng thái hiu hắt, thậm chí còn không nhìn thấy một bóng người.