Phương thức lão áp dụng cũng giống như cách Lý Thủy Đạo đã làm để đi tìm "Long Cốt Thái Tuế", đó là đi lung tung một hồi thử vận khí...
Từ sau khi Phòng Sư Điền vẫn lạc, Thiên Cương Kiếm Cận Vân Hạc đã đi lòng vòng không mục đích xung quanh Đan Dương thảo nguyên hơn nửa tháng, trong lòng thầm nghĩ, nếu vẫn không có thu hoạch, lão cũng sẽ rời đi...
Đột nhiên, Cận Vân Hạc cảm nhận được một luồng khí tức cường đại đang cấp tốc tiếp cận mặt đất. Lão vội vàng thu lại khí tức, lẳng lặng trốn trong một góc quan sát, lại trực tiếp phát hiện một cái hang bị ẩn giấu trong bụi cỏ rậm rạp.
Cửa vào hang động dưới lòng đất lấp lóe kim quang!
Một tu sĩ bay ra!
Đó là một nam nhân để tóc dài, khuôn mặt thô kệch, mặc trên người một chiếc áo lông màu vàng, bên hông đeo loan đao gắn bảo thạch, khí tức cường đại, hẳn là tam giai tu sĩ trên thảo nguyên.
Càng làm Cận Vân Hạc kinh ngạc hơn, chính là người này đang nắm lấy một thứ gì đó. Thoạt nhìn thứ kia rất giống một nữ hài mười hai tuổi, nhưng trên da của nàng lại mọc lên gân thịt, những sợi gân thịt màu máu, hẳn là nàng đang điên cuồng giãy giụa muốn phản kháng, đáng tiếc không thể đột phá được hư chưởng của tu sĩ Nạp Hư cảnh.
Thoạt nhìn đống xúc tu thịt kia rất giống...
Khấp Huyết Thái Tuế?
Không! Đây là Long Cốt Thái Tuế!
Khấp Huyết Thái Tuế vốn là tam giai linh thảo, cũng chỉ hữu dụng đối với tu sĩ tu luyện huyết đạo ma công, còn Long Cốt Thái Tuế chẳng những là tứ giai linh dược, nó còn có tác dụng cực kỳ to lớn đối với Vô Tướng Chân Quân.
Giá trị của hai thứ này chênh lệch một trời một vực.
Huống chi, vào hai năm trước, Long Cốt Thái Tuế từng gây nên một cơn chấn động mạnh mẽ trên Vân Mãng sơn, bởi vậy bất cứ tu sĩ nào chỉ cần nhìn thấy Thái Tuế thì thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu sẽ là Long Cốt Thái Tuế, mà không phải một loại Thái Tuế nào khác.
Huống chi chuyện Phòng Sư Điền thất lạc cũng quá mức kỳ quặc. Dưới tình huống bình thường, một tam giai tu sĩ gần như không thể vì báo thù cho một nhị giai tu sĩ mà mạo hiểm đi đọc Thiên Cơ Mệnh Thư.
Chỉ có một cách giải thích: đó là lão phát hiện ra Long Cốt Thái Tuế.
Cho nên, vì lợi ích hay vì thù hận, thì một trận chiến này cũng không thể tránh khỏi!
Cận Vân Hạc lập tức chỉ một ngón tay lên bầu trời thảo nguyên, ngay lập tức, hư không vốn đang thoáng đãng, đã chuyển thành gió to bão nổi.
Chỉ thấy một thanh Thiên Kiếm từ trong vòng xoáy mây mù cực lớn kia, nhanh chóng phá không ra ngoài, mũi kiếm nhắm thẳng vào trán của thành chủ Kim Trượng tiên thành.
Ngạch Nhĩ Đăng không chút yếu thế, cũng giơ một thanh kim đao lên, hung hăng va chạm với Thiên Kiếm trên không trung.
Tại vị trí hai món pháp bảo giao phong, năng lượng trong thiên địa lập tức nổ tung, âm thanh rúng động cả sơn hà!
Đúng vào lúc này, một tiếng ưng hót to rõ trực tiếp truyền đến từ phía chân trời.
Chẳng biết từ lúc nào Ngạch Nhĩ Đăng đã giẫm trên lưng Kim Vũ Thần Điêu, giống như một vị Chiến Thần đứng trên đỉnh nhân gian, áp đảo hết thảy mọi người bên dưới, mà đóa phù vân sau lưng Cận Vân Hạc cũng hóa thành một con bạch hạc, tiên khí mười phần.
Trong lòng Ngạch Nhĩ Đăng thoáng run rẩy, người trước mắt không thể khinh thường, thực lực của lão vượt xa gã, nếu còn mang theo "Linh Yêu", phải lo trước lo sau như vậy, gã tuyệt đối không thể lo chu toàn mọi chuyện được.
Hơn nữa, trong lòng có điều cố kỵ, đừng nói là chiến thắng địch nhân, e rằng bản thân gã muốn chạy trốn cũng khó khăn.
Gã quyết định thật nhanh, rồi dứt khoát ném "Linh Yêu" trên tay ra, vứt đối phương xuống đất.
Tám phần tâm tư của Cận Vân Hạc đều đặt trên người Long Cốt Thái Tuế, nếu Long Cốt Thái Tuế kia bỏ chạy, sợ là một trận này không thể tiếp tục đánh được nữa. Nhưng Long Cốt Thái Tuế vừa rơi xuống đất cũng không chạy đi xa, chỉ chạy về hang động trước đó, thậm chí đối phương còn dừng lại ở cửa động đưa đôi mắt thăm dò nhìn hai người bọn họ chiến đấu.
Theo suy đoán chủ quan của mình, Cận Vân Hạc vẫn cho rằng tên trước mắt này sẽ quyết chiến sinh tử với lão, sau đó, người chiến thắng sẽ giành được Long Cốt Thái Tuế.
Giờ phút này, Kim Trượng tiên thành Ngạch Nhĩ Đăng cũng cao giọng hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của ngươi? Vì sao lại ra tay với ta?"
Khóe miệng Cận Vân Hạc khẽ nhếch lên, tạo ra một nụ cười lạnh, nói: "Ta chính là Thiên Cương Kiếm Cận Vân Hạc, hôm nay bản tọa không muốn giết người. Nhưng nếu ngươi không cút, đừng trách kiếm của ta vô tình!"
Ngạch Nhĩ Đăng nghe được lời ấy, sắc mặt khẽ biến. Trong lòng gã hiểu rất rõ, thực lực của người trước mắt không tầm thường. Nhưng ánh mắt gã lại liếc về phía cửa động, Dược Đồng mỗ mỗ Thác Bạt Uyển Nhi vẫn còn ở trong đó, nếu gã bỏ chạy, người này ra tay với Dược Đồng mỗ mỗ thì nên làm thế nào cho phải?
Tâm niệm trong đầu Ngạch Nhĩ Đăng thay đổi thật nhanh, tới cuối cùng, gã đã quyết định sẽ chiến đấu với người trước mặt này một phen, mới mở miệng nói: "Thì ra là khách đến từ băng sơn của Vân Mãng kiếm phái, đúng là thất kính! Nhưng anh hùng hào kiệt thảo nguyên ta đâu phải người để ngươi tùy tiện gọi tới gọi lui!"
Cận Vân Hạc nghe xong lời ấy, sắc mặt trầm xuống, vì "Long Cốt Thái Tuế", xem ra hôm nay, hai người bọn họ không thể hòa hoãn được rồi.
"Được! Ngươi đã không chịu giác ngộ! Vậy chớ trách ta vô tình!" Cận Vân Hạc quát lạnh một tiếng, chỉ trong nháy mắt, Thiên Cương Kiếm đã hóa thành một luồng lưu quang chém thẳng về phía Ngạch Nhĩ Đăng.
Cùng lúc đó, con hạc trắng sau lưng Cận Vân Hạc cũng kêu dài một tiếng, trực tiếp gia nhập vào chiến đấu. Chỉ thấy bạch hạc giương cánh bay cao, phóng ra vô số luồng sáng màu trắng, nhanh chóng bao phủ cả đỉnh núi vào bên trong.
Ngạch Nhĩ Đăng kinh hãi đến biến sắc, gã tuyệt đối không ngờ người trước mắt lại lợi hại như thế. Đã đến nước này, gã cũng bất chấp tất cả, vội vàng vung thanh kim đao trong tay tới ngăn cản.
Nhưng trong lúc tiên pháp và pháp bảo giao phong, rõ ràng là Ngạch Nhĩ Đăng đã rơi xuống thế hạ phong.
Qua mấy hiệp, Ngạch Nhĩ Đăng đã đánh đến sứt đầu mẻ trán. Cận Vân Hạc thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.
Chỉ thấy thân hình lão lóe lên, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh Ngạch Nhĩ Đăng.
Cận thân bác đấu, sinh tử gặp nhau.
Hoặc là ngươi chết, hoặc là ta vong!