Đàn bạch hạc phô thiên cái địa từ trên đỉnh núi tuyết bay xà xuống dưới, tựa như một mảnh mây trắng phất phới giữa hư không.
Để rồi ngay sau đó, chúng lại giương cánh bay cao, dáng người ưu nhã, tựa như những con tiên hạc thư thái, thảnh thơi trong tiên cảnh.
Mà trên vùng thảo nguyên mênh mông dưới chân núi, lại có một bầy hùng ưng màu vàng đang tự do bay lượn. Chúng nó sải rộng cánh bay lên, ánh mắt sắc bén như đao, tựa như bá chủ trên bầu trời.
Bạch hạc và kim ưng ùa vào nhau trên không trung hệt như hai cơn sóng lớn va chạm chính diện, làm dấy lên một hồi đại chiến kinh thiên giữa đám chim chóc ở trong thế giới này.
Chúng lượn vòng trên không trung, lại sà xuống dưới, dùng móng vuốt cào, dùng mổ đâm tới, không ngừng phát ra những tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Số lượng bầy hạc trắng bên kia chẳng những nhiều hơn, còn thể hiện được sự ăn ý và hợp tác không gì sánh kịp. Chỉ thấy chúng hóa thành những cơn gió lốc màu trắng, hung hăng tấn công bầy kim ưng điên cuồng mãnh liệt.
Tuy số lượng bầy kim ưng khá ít, nhưng lực lượng cá thể càng cường đại hơn, con nào con nấy đều thể hiện ra dũng khí và lực lượng vô địch của mình. Chúng nó huy động móng vuốt sắc bén của mình, ung dung nghênh đón những con bạch hạc khiêu chiến.
Trên bầu trời tràn ngập khí tức chiến đấu nồng đậm.
Những con chim đang kịch liệt đánh nhau, tiếng vỗ cánh, âm thanh móng vuốt va chạm, trộn lẫn với động tĩnh phát ra từ những cái mỏ sắc nhọn không ngừng công kích đối phương...
Quá trình giao phong mới diễn ra một thoáng chốc, vô số thi thể đã rơi xuống từ trên trời...
Có bạch hạc gãy cánh, cũng có hùng ưng bị chọc thủng ngực...
Cận Vân Hạc điều khiển độn quang từ trên đỉnh núi tuyết đáp xuống, nhanh chóng bay về phía mục tiêu trên thảo nguyên.
Tốc độ của lão cực nhanh, tựa như đã hóa thành một tia sét mảnh cắt ngang qua chân trời. Tiếng gió gào thét của thảo nguyên xẹt qua bên tai lão, bóng dáng của lão lưu lại từng luồng tàn ảnh trong không khí.
Ngạch Nhĩ Đăng đang đứng sừng sững trên thảo nguyên, toàn thân tản ra một luồng khí tức cường đại, phảng phất như đã hóa thành một ngọn núi cao bất khuất không chịu nhún nhường.
Gã vung chiến đao lên, thân hình mạnh mẽ như cuồng phong lạnh thấu xương trong núi. Trong mắt gã lóe lên một tia quang mang kiên định, tựa như không một kẻ nào, hoặc một loại lực lượng nào có thể làm dao động tín niệm trong lòng gã.
Mấy con hùng ưng màu vàng đang xoay quanh trên đỉnh đầu Ngạch Nhĩ Đăng giống như đang trợ uy cho gã.
Đây là thời khắc cuối cùng của sinh mệnh Ngạch Nhĩ Đăng, một vị cường giả trên thảo nguyên…
Thanh kiếm trong tay Cận Vân Hạc chợt ngân lên một tiếng rền vang như long ngâm. Thân hình lão chợt lóe, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Ngạch Nhĩ Đăng, hung hăng bổ một kiếm xuống đầu gã.
Một kiếm này vừa nhanh vừa mạnh, khủng bố tựa lôi đình.
Thân hình Cận Vân Hạc bay tới, trực tiếp lưu lại từng luồng tàn ảnh trong không khí.
Là tốc độ của lão quá nhanh, khiến cho không khí chung quanh như đọng lại, thậm chí cả thời gian cũng bị ảnh hưởng, dường như hết thảy mọi thứ đều đóng băng ngay tại khoảnh khắc này.
Ngạch Nhĩ Đăng không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, chỉ có thể miễn cưỡng giơ đao lên đón đỡ.
Một kiếm này quá mức mạnh mẽ, quá mức cường liệt, mà Ngạch Nhĩ Đăng lại bị thương quá nặng.
Một kiếm kinh thiên này đã chặt đứt pháp bảo chiến đao của gã.
Ngay sau đó, kiếm quang trên thân kiếm bổ xuống người gã, dứt khoát chém thân thể bất khuất kia thành hai nửa, từ đầu xuống chân.
Máu tươi phun ra, hai nửa thân thể của Ngạch Nhĩ Đăng ngã xuống đất. Trong mắt ngập tràn hoảng sợ và không cam lòng, gã muốn kéo dài thêm một chút nữa, nhưng không làm được...
Ngạch Nhĩ Đăng chết rồi!
Hư cảnh của gã cũng theo đó mà vỡ tan, biến mất...
Những con hùng ưng trên bầu trời phát ra một tiếng rên rỉ thê lương, chúng nó cố gắng đập cánh, cố gắng giãy giụa, nhưng hết thảy đều là vô dụng, rất nhanh tất cả đã biến mất trong không khí.
Ngay cả những chiếc lông vũ màu vàng đã bị mấy con bạch hạc xé nát kia, cũng hóa thành từng luồng khói xanh, tan đi...
Tại thời khắc chủ nhân của chúng ngã xuống, mảng cỏ xanh trên thảo nguyên cũng mất đi sinh cơ, chúng nó cuộn mình lại, héo rũ... Cuối cùng là hoàn toàn biến mất, hóa thành cánh đồng tuyết mênh mông...
Cơn gió vô tình đã mang đi mùi hương của thảo nguyên đại ngàn, để lại cho nơi này một mảnh tĩnh mịch và lạnh lùng.
Đây là "Hư cảnh", một thế giới còn đang chơi vơi giữa chân thật và hư ảo.
Sau khi tu sĩ tự bạo Hư cảnh, hết thảy mọi thứ từng xuất hiện ở nơi này đều bị xóa đi, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Đương nhiên Hư cảnh của Cận Vân Hạc sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, núi tuyết vẫn còn, bạch hạc vẫn còn, gió lạnh vẫn thổi...
Khi đống bọt khí năm màu tan biến...
Cận Vân Hạc cầm trường kiếm trong tay lại một lần nữa xuất hiện ngay giữa không trung, đưa nhìn về phía "Cửa động" dưới lòng đất thảo nguyên.
Lão đã cố gắng dồn sức để giết chết Ngạch Nhĩ Đăng kia một cách nhanh chóng, gọn gàng nhất, hẳn là Long Cốt Thái Tuế vẫn chưa trốn được quá xa. Cho nên khả năng duy nhất chính là nó đã trốn vào trong hang động trước mặt.
Cận Vân Hạc lập tức phi độn tiến vào cửa động, nhưng đột nhiên, lão lại phát hiện cửa động đã bị phong bế.
Cũng may tầng chướng ngại vật lấp kín cửa động kia cũng không quá sâu, Cận Vân Hạc dứt khoát vung thanh kiếm trong tay tới, hung hăng chém xuống mặt đất, trực tiếp đào ra một cái hố cực to.
Sau đó, lão bay vào trong hố, nhanh chóng xuất hiện trong cái hang động tối đen chật hẹp lúc trước.
Rất nhanh, lão đã gặp phải cái ngã ba đầu tiên, hai chọn một, tình huống này đã mang đến cho lão một chút rắc rối.
Cận Vân Hạc dùng thần thức tới thăm dò hai lối rẽ trước mặt, nơi nào cũng cực kỳ tĩnh mịch, hoàn toàn không phát hiện ra bất cứ dấu vết hoạt động nào của con người.
Rơi vào đường cùng, lão chỉ có thể tùy ý lựa chọn một cái lối rẽ và tiếp tục truy tìm.
Không lâu sau, lão lại gặp một cái ngã ba, lại cần hai chọn một.
Một canh giờ sau, mặt đất trên thảo nguyên ầm ầm rung động, một thanh kiếm khổng lồ thò ra khỏi mặt đất, tạo thành một lỗ thủng to lớn.
Cận Vân Hạc với thân hình đầy bụi bặm chui ra khỏi hang động dưới lòng đất.
Sắc mặt cực kỳ khó coi...
-apptruyen-