Cái hang kia vô cùng phức tạp, với vô số những đường hầm ngang dọc đan xen chằng chịt với nhau.
Cận Vân Hạc đi ở bên dưới luôn trong trạng thái mơ hồ, xoay vòng khắp nơi như một con ruồi không đầu, nếu không dùng kiếm trực tiếp phá vỡ đại địa, thậm chí lão còn có thể bị vây chết dưới lòng đất kia.
Có một điểm … Cận Vân Hạc nghĩ mãi mà không thông, nếu tam giai tu sĩ thảo nguyên kia biết rõ hang động phía dưới này rườm rà phức tạp như vậy, vì sao đối phương còn muốn ném "Long Cốt Thái Tuế" tới cửa động kia?
Ban đầu, Cận Vân Hạc vẫn cho rằng bên dưới cửa động là một con đường chết. Hai người bọn họ quyết đấu sinh tử, người thắng có thể giành được Long Cốt Thái Tuế… Nhưng lão tuyệt đối không ngờ nổi, ngay cả người thắng cũng không thể thu được món bảo vật kia.
Nếu tên kia không muốn "Long Cốt Thái Tuế", thì trực tiếp ném nó xuống đất, sau đó bỏ chạy là được, cần gì phải liều mạng với lão, cuối cùng để mình trực tiếp mất mạng?
Cận Vân Hạc vốn không biết Ngạch Nhĩ Đăng tử chiến không lùi là để cho Dược Đồng mỗ mỗ Thác Bạt Uyển Nhi tranh thủ thời gian chạy trốn.
Ngạch Nhĩ Đăng cũng không biết "Khâu Lan Anh" gã đang cầm trên tay kia, vốn là chí bảo "Long Cốt Thái Tuế" mà Vô Tướng Chân Quân cũng khao khát, chỉ nghĩa nàng là một con "Linh Yêu" có chút hiếm lạ, nhưng không mang đến tác dụng gì.
Là hiểu lầm rồi!
Nhưng một phần của sự hiểu lầm này cũng bắt nguồn từ tính cách quá mức bá đạo của Thiên Cương Kiếm Cận Vân Hạc, lão vừa nhìn thấy "Long Cốt Thái Tuế" đã bị lợi ích và hận thù điều khiển, sau đó chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp lao vào muốn giết chết đối phương, thậm chí còn không thèm chào hỏi.
Chỉ cần trước đó lão chịu nói một câu, kiểu như ‘buông bảo vật xuống, sẽ tha cho ngươi không chết’, thì có lẽ Ngạch Nhĩ Đăng sẽ không ngã xuống, Cận Vân Hạc cũng không đến mức trở thành một kẻ ngốc, bị vây dưới lòng đất không ra được, cuối cùng là chiến một trận vô ích còn bỏ lỡ mất cơ duyên quý giá như Long Cốt Thái Tuế kia...
Ban đêm, bầu trời đầy sao.
Trên một mảnh thảo nguyên mênh mông bát ngát, mái tóc trắng của Thác Bạt Uyển Nhi đang bay phấp phới trong gió. Nàng với tâm trạng suy sụp như thất hồn lạc phách ngồi trên thảm cỏ mềm mại, nước mắt trong suốt như một chuỗi hạt trân châu đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống dưới.
"Lý đạo hữu, e rằng ta phải cáo biệt với ngươi rồi." Vẻ mặt Thác Bạt Uyển Nhi trở nên căng thẳng nói.
"Tại sao ngươi lại phải đi?" Lý Thủy Đạo nghi ngờ hỏi.
"Ngạch Nhĩ Đăng đã mất, Kim Trượng tiên thành cần có ta, ta không thể rời đi vào lúc này được." Thác Bạt Uyển Nhi u buồn đáp lại.
Lý Thủy Đạo trầm mặc một lát, trong mắt lóe lên một tia sầu lo: "Ngươi phải cẩn thận tên kiếm tu kia!"
Thác Bạt Uyển Nhi lộ vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết hắn là ai?"
"Ta không biết hắn là ai, nhưng ta biết hắn đến từ Vân Mãng kiếm phái. Hắn đến đây vì Long Cốt Thái Tuế. Hắn đã nhìn thấy Ngạch Nhĩ Đăng cầm Long Cốt Thái Tuế, mới điên cuồng ra tay như vậy. Hiện giờ, tên kiếm tu kia tìm không thấy Long Cốt Thái Tuế, nhất định sẽ đi tìm một nữ tu có mái tóc bạc trắng, cũng chính là ngươi! Sau khi hắn tìm được ngươi, hắn tuyệt đối sẽ không nghe ngươi giải thích, vừa ra tay là bắt lấy sưu hồn." Lý Thủy Đạo nghiêm túc nói.
Thác Bạt Uyển Nhi chỉ vào "Khâu Lan Anh", vẻ mặt kinh ngạc đến khó có thể tin nổi, thất thanh nói: "Nàng là Long Cốt Thái Tuế biến thành Linh Yêu?"
Lý Thủy Đạo gật gật đầu nói: "Đúng vậy."
Thác Bạt Uyển Nhi gắt gao siết chặt hai tay nói: "Ngươi còn điều gì gạt ta nữa?"
Lý Thủy Đạo thở dài một hơi, nói: "Dù chúng ta là bằng hữu, nhưng tình cảm nông cạn không thể nói sâu hơn."
"Ha ha... Thì ra mối quan hệ giữa chúng ta vẫn còn nông cạn sao?" Thác Bạt Uyển Nhi tự giễu cười một tiếng, vẻ bi thương và thất vọng trong mắt trào ra như thủy triều.
"Uyển Nhi..." Lý Thủy Đạo khẽ gọi một tiếng, trong giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ vô cùng.
"Đừng gọi ta là Uyển Nhi!" Đột nhiên Thác Bạt Uyển Nhi căm giận mà hét lên: "Cái tên Uyển Nhi kia không phải để ngươi gọi!"
"Thác Bạt đạo hữu, ngươi muốn trở về cũng được, nhưng nhớ kỹ, sau khi trở về ngươi nhất định phải ở yên trong nhà." Tới cuối cùng, Lý Thủy Đạo chỉ có thể nhắc nhở một câu.
"Ta không cần ngươi dạy!" Thác Bạt Uyển Nhi lập tức hóa thành một luồng độn quang nhanh chóng biến mất trên thảo nguyên.
"Ai..." Lý Thủy Đạo thở dài một hơi.
Con người là vậy, sau khi mất đi rồi mới biết trân trọng những thứ mình từng có trong tay...
Lý Thủy Đạo ngẩng đầu nhìn về theo bóng dáng Thác Bạt Uyển Nhi vừa biến mất, trong mắt lóe lên một nùi cảm xúc phức tạp.
Có lẽ tình bằng hữu này đã đi đến cuối rồi.
"Ngươi tùy tiện thả nàng rời đi như vậy sao?" Khâu Lan Anh dùng thanh âm khàn khàn trầm thấp hỏi. Đây rõ ràng là giọng nói của Long Cốt Thái Tuế.
Lý Thủy Đạo quay đầu nhìn Khâu Lan Anh, tò mò nói: "Vậy ngươi cảm thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Nhổ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc lên." Khâu Lan Anh lạnh lùng đáp.
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo ngửa đầu cười to: "Ngươi đúng là một kẻ hung ác, nhưng cách dùng từ của ngươi lại không thích hợp lắm."
"Ta đã nhắc nhở nàng về mối nguy hiểm có thể xảy đến nếu nàng quay về. Trong trường hợp nàng không chịu nghe lời, để mình bị sưu hồn, ta cũng chỉ có thể nói là bản thân đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, hết thảy đều dựa vào thiên mệnh mà thôi." Lý Thủy Đạo thản nhiên nói.
Khâu Lan Anh híp mắt nhìn Lý Thủy Đạo, vẻ mặt mang theo một tia khinh thường: "Nếu nàng bị sưu hồn, ngươi cũng không sợ?"
"Thứ nhất, ta đã nhắc nhở nàng về chuyện này rồi, chưa chắc nàng sẽ bị sưu hồn. Thứ hai, dù nàng bị sưu hồn thật, cũng chưa chắc Vân Mãng kiếm phái kia sẽ tìm được ta, bởi vì quê quán ta nói cho nàng biết vốn là giả, Nam Hải, Tiên Đào loan đã sớm không còn Lý gia rồi. Thứ ba, dù Vân Mãng kiếm phái có tìm được ta, thì lúc đó, ta cũng trở thành cao thủ Thiên Bảng của Ngũ Độc môn rồi, lại cư ngụ lâu dài ở Độc Long lĩnh. Tam giai tu sĩ của Vân Mãng kiếm phái tuyệt đối không dám đi tới đó đâu." Lý Thủy Đạo chậm rãi phân tích.
"Vô Tướng Chân Quân thì sao?" Long Cốt Thái Tuế tiếp tục hỏi.