Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 707 - Chương 707: Phúc Này Họa Này, Có Lợi Cũng Có Hại...

Chương 707: Phúc Này Họa Này, Có Lợi Cũng Có Hại... Chương 707: Phúc Này Họa Này, Có Lợi Cũng Có Hại...

Nhưng những thanh phi đao của Độc Vũ Kiếm Khách kia vẫn chưa rơi xuống đất, ngược lại chúng còn hóa thành từng thanh hồ điệp đao [1]. Những chiếc hồ điệp đao này không ngừng lóe lên hàn quang, mũi nhọn sắc bén, tựa như muốn cắt đứt cả không khí. Chúng nó uyển chuyển nhảy múa, chẳng khác gì mấy con bươm bướm điên cuồng bay lượn sau cơn mưa, nhanh chóng bay vòng ra sau lưng Lý Thủy Đạo.

"Không hổ là Độc Vũ Kiếm Khách, chiêu phi đao biến hóa này thật là tinh diệu, làm người ta nhìn mà than thở không thôi!" Có người trong đám đống quan chiến lập tức mở miệng thán phục.

"E rằng Lý Thủy Đạo sắp thua rồi." Một người khác tiếc hận nói.

Tại thời điểm này, cả trước người lẫn sau lưng Lý Thủy Đạo đều bị vô số những thanh phi đao vây quanh, mắt thấy hắn sắp sửa bị đâm thành con nhím…

Nhất Kiếm Phá Băng!

Hàn khí lạnh thấu xương trực tiếp tản ra, bao lấy thân thể, Lý Thủy Đạo đã hóa thân thành một thanh băng kiếm cực lớn. Băng kiếm xoay tròn một vòng, lại dứt khoát đâm về phía Độc Vũ Kiếm Khách.

Tiếng kinh hô vang dội, một kiếm này khí thế như hồng, tựa như muốn đâm thủng cả vách núi sau lưng.

Ánh mắt Độc Vũ Kiếm Khách thoáng run rẩy một hồi, gã biết uy lực một kiếm này tuyệt không phải chuyện đùa. Gã nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời cũng vung tay, chỉ huy toàn bộ đám phi đao phía trước lao đến tấn công địch thủ.

Nhưng một chiêu Nhất Kiếm Phá Băng này, nhìn như tiến công, trên thực tế lại là phòng thủ, bởi vậy, vô số thanh phi đao ầm ầm bay đến chỉ chém vào một tầng băng cứng, không mang tới một chút tác dụng cụ thể nào.

Ầm!

Đột nhiên một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, tầng băng cứng phía trước trực tiếp vỡ vụn thành vô số bột phấn.

Lý Thủy Đạo vừa chủ động dùng Hàn Sương Băng Bạo, biến băng kiếm cực lớn thành vô số mảnh băng vụn. Đống vụn băng này bay múa trên không trung, dường như đã biến thành một mảnh Băng Tuyết Phong Bạo.

Dù Nhất Kiếm Phá Băng khí thế như hồng, nhưng tốc độ quá chậm, căn bản không thể đâm thủng được tầng phòng ngự của Độc Vũ Kiếm Khách, chỉ có thể cho nó nổ tung thôi!

Nhưng đương nhiên, luồng kiếm khí phát tán ra ngoài sau khi kích nổ băng bạo, cũng lan đến gần Độc Vũ Kiếm Khách.

Gã bị một kích này đẩy lui mấy bước, chỉ cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn, như bị một cây chùy sắt nặng nề đập cho một cái. Gã vội vàng che ngực, lại ho khan phun ra một ngụm máu tươi.

Phi Tuyết Loạn Vũ!

Vụn băng đầy trời, nhanh chóng hóa thành tuyết bay.

Những bông tuyết trắng tinh này không chỉ là hàn băng, chúng còn là kiếm khí. Nói cách khác, mỗi một bông tuyết bay trên trời đều là một thanh phi đao kiếm khí vù vù xoay tròn.

Trong lúc nhất thời, mảnh tuyết bay đầy trời đã lấn át phi đao, hệt như một cơn mưa to như trút nước vừa bị bão tuyết phủ kín không trung che giấu đi.

Khán giả đều bị chiêu thức này làm kinh ngạc đến im lặng hồi lâu, bọn họ chưa bao giờ được chứng kiến một loại kiếm pháp nào hoa lệ như thế, thậm chí còn chưa từng nghĩ rằng nó thực sự tồn tại!

Độc Vũ Kiếm Khách đã mất đi ưu thế, không còn đủ khả năng ngăn cản công kích của Lý Thủy Đạo. Trong mắt gã tràn đầy khiếp sợ và không cam lòng. Gã biết, chuyện mình thất bại đã là kết quả không thể tránh khỏi, chỉ không biết bản thân còn kéo dài được bao lâu thôi.

Ngay tại thời điểm đó, Không Linh Kiếm của Lý Thủy Đạo đã đánh tới trước mắt.

Một chiêu: Băng Phách.

Kiếm ý lạnh lẽo phản chiếu trong đôi mắt Độc Vũ Kiếm Khách, cũng nhuộm một tầng hoảng hốt lên gương mặt gã.

Ầm! Nhân cơ hội đó, Lý Thủy Đạo lập tức tung một cước đá vào bụng Độc Vũ Kiếm Khách. Độc Vũ Kiếm Khách bị một cước này đá bay ngược ra ngoài, lăn vài vòng trên không trung, mới té ngã xuống đất.

Lý Thủy Đạo lại thắng thêm một trận, cũng là sạch sẽ lưu loát, vui sướng lâm li.

"Quá lợi hại!" Có người hô lớn.

"Lý Thủy Đạo, kiếm pháp như thần, uy chấn tứ phương!" Một người khác lại nói.

"Cả Độc Vũ Kiếm Khách kia cũng không chịu nổi ba chiêu, rốt cuộc là thực lực của Lý Thủy Đạo này mạnh đến mức nào chứ?"

"Hắn còn chưa tu luyện tới Dung Linh cảnh hậu kỳ!"

"Nghe nói hắn mới tu luyện được ba mươi mấy năm thôi."

“Sao có thể? Ta tu luyện đã năm mươi năm, còn đang xoay vòng vòng tại Dung Linh cảnh sơ kỳ đây."

"Kiếm pháp của hắn tinh diệu tuyệt luân, mỗi chiêu mỗi thứ đạt đến trình độ thích hợp nhất." Một tu sĩ Lam gia lộ vẻ cảm khái nói.

Lam Hoa Ảnh gật đầu phụ họa: "Đúng là rất mạnh."

"Tuổi còn trẻ mà đã trở thành cao thủ Thiên Bảng, thật khiến người khác ước ao." Một tu sĩ lớn tuổi ở bên cạnh nói.

Lam Hoa Ảnh nhẹ gật đầu, vẻ mặt lại thay đổi, trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Lý Thiên Vũ vuốt vuốt chòm râu, lão chợt phát hiện, bản thân cũng không đánh lại Lý Thủy Đạo, bởi vì thứ hạng của lão còn chưa đạt đến vị trí một trăm trên Thiên Bảng.

Lý Thủy Đạo đã trở về nơi mình tĩnh tọa.

Ngày đầu tiên, ở nơi này chỉ có một cái bồ đoàn. Sau khi hắn chiến thắng Độc Long Cuồng Đao, dưới bồ đoàn có thêm một tấm vải trắng, chung quanh có thêm hoa tươi, một chiếc bàn và trà thơm, còn có một thị nữ ngấm ngầm liếc mắt đưa tình với hắn.

Đến thời điểm này, sau khi hắn tiếp tục chiến thắng Độc Vũ Kiếm Khách, lại một lần nữa quay trở về nơi đây, chiếc bồ đoàn lúc trước đã không còn, nó được đổi thành ghế gỗ lim, người ta còn dựng cho hắn một cái lều che nắng hoa lệ, tận tình để lộ ra thân phận không giống bình thường của hắn.

Lần này có đến hai thị nữ mặc lụa mỏng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, các nàng đều liếc mắt đưa tình với Lý Thủy Đạo, trong mắt tràn ngập tình cảm hâm mộ và kính ngưỡng.

Các nàng uyển chuyển đi tới, rót rượu ngon cho hắn, lại chu đáo bưng hoa quả và điểm tâm lên...

Lý Thủy Đạo uống một ngụm rượu ngon, khẽ mỉm cười lắc lắc đầu...

Dù danh tiếng có chút phiền phức, nhưng danh tiếng cũng mang đến cho hắn nhiều kẻ nịnh nọt bám theo sau lưng.

Phúc này họa này, có lợi cũng có hại...

-----------------apptruyen

[1] : Hồ điệp đao còn được gọi là dao balisong, dao bướm, dao quạt hoặc dao Batangas, là một loại dao bỏ túi gấp có nguồn gốc từ Philippines. Đặc điểm khác biệt của nó là hai tay cầm quay ngược chiều, sao cho khi đóng lại, lưỡi dao được giấu trong các rãnh trên tay cầm.

Bình Luận (0)
Comment