"Chúng ta không cầu báo đáp, chỉ cầu được hầu hạ chủ nhân, ai ngờ tu sĩ của Thứ Vụ đường lại vô tình như thế, lại tuyên bố muốn đuổi chúng ta rời đi!"
"Hắn nói đây là quy củ của tông môn, nếu tháng sau chúng ta không giao đủ công huân, sẽ bị trục xuất khỏi tông môn."
"Chúng ta không muốn rời khỏi chủ nhân."
Lý Thủy Đạo trầm ngâm một lát, rồi kiên nhẫn nói: "Yên tâm, việc này ta đã thương nghị qua với gia tộc rồi. Bọn họ đã nhận lời với ta, trong vòng một tháng này, sẽ giao nộp đủ công huân cho ta."
Chúng nữ nghe vậy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Lý Thủy Đạo lại hỏi: "Trừ chuyện này ra, còn chuyện gì khác không?"
004 rụt rè mở miệng: "Hôm nay có một vị nữ tu xinh đẹp đến đây tìm người."
Lý Thủy Đạo nhướng mày: "Nàng có lưu lại tên họ không?"
004 lắc đầu: "Nàng không để lộ tính danh, chỉ nói muốn gặp người."
Lý Thủy Đạo cau mày, lập tức rơi vào trầm tư.
Nữ tu này… rốt cuộc là ai đây? Chẳng lẽ là gián điệp của Vân Mãng kiếm phái?
"Khởi bẩm chủ nhân, sau khi người này rời đi, tỷ muội biết vẽ đã dùng đan thanh [1] lén lút vẽ lại nàng nàng." 004 tiếp tục giải thích.
"Ồ? Là ai am hiểu đan thanh?" Lý Thủy Đạo tò mò dò hỏi.
"Là muội muội 012." Chỉ thấy một nữ tử thanh tú động lòng người, nhanh chân bước ra khỏi hàng, sau đó ưu nhã mở ra một bức họa.
Trên bức họa có vẽ một vị nữ tử xinh đẹp, trên người mặc một bộ y phục màu lam như sóng biếc dập dềnh, uyển chuyển ôn nhu. Khuôn mặt của nàng thanh lệ, mi như núi xa, mắt giống sao sớm, toát ra vẻ u buồn nhàn nhạt.
Lại có một con chim lớn màu đen đi theo bên cạnh nàng...
Nữ tử trong bức họa này chính là Lam Hoa Ảnh.
Dù chỉ thông qua tranh vẽ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một chút khí chất u buồn tản ra từ trên người nàng.
Nói cách khác, từ trên bức họa, vẫn có thể nhìn ra nàng đến đây với tâm sự nặng nề...
Lại kết hợp với tin tức nhận được từ phía Đinh gia, Lý Thủy Đạo đã đoán được mục đích đại khái khiến Lam Hoa Ảnh phải tìm đến nơi này rồi, vừa vặn có thể lợi dụng nàng để nhận được phương pháp đột phá tam giai.
Phải biết rằng, phương pháp tốt nhất để đối mặt với nguy hiểm, tuyệt đối không phải là trốn trốn tránh tránh, mà là mau chóng gia tăng tu vi của mình, lại gom nhặt từng chút một nội tình một, để thiết lập nên con át chủ bài cường đại trong tay, khiến đám địch nhân mò tới, phải đầu rơi máu chảy.
"Nàng có nói khi nào mình sẽ trở lại không?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
Chúng nữ đồng thời lắc đầu.
Lý Thủy Đạo trầm mặc giây lát mới lên tiếng: "Nếu lần sau nàng lại đến, cứ nói cho nàng biết ngày mai ta sẽ trở về."
"Tuân mệnh."
Khoảng mười mét trong lòng đất, ngay dưới chân gốc cây đại thụ nửa khô nửa tươi kia, đang cất giấu một cái hốc cây khó có thể phát hiện ra được.
Vách ngăn chung quanh hốc cây đều là bộ rễ còn sống, còn là bộ rễ cực kỳ tinh tế, nhẵn nhụi. Có một nữ hài mảnh mai đang nằm ngủ say trên bộ rễ mềm mại bên trong hốc cây vô cùng ấm áp ấy...
Khâu Lan Anh từ từ mở đôi mắt thâm thúy ra, nàng cảm nhận được thân thể của mình đã trở nên nhẹ nhàng như vừa được thả tự do, đôi tay vô thức đưa lên, khẽ xoa nắn thân thể của mình một chút, rốt cuộc thứ này cũng trở nên mềm mại hơn rồi...
Là sư phụ của nàng...
Khẳng định là sư phụ Lý Thủy Đạo của nàng đã tới đây, còn hút đi thứ làm bộ ngực của nàng sưng tấy trong lúc nàng còn đang hôn mê rồi.
Thân thể trở nên nhẹ nhõm vô cùng, Khâu Lan Anh ôm đầu gối ngồi trong hốc cây, cảm nhận sinh cơ ấm áp tràn ngập khắp nơi, không đâu không có, làm cả thể xác lẫn tinh thần đều được thỏa mãn.
Dù không gian bên trong hốc cây tối đen không một tia sáng, nhưng Khâu Lan Anh vẫn có thể rõ ràng cảm giác được mọi thứ ở nơi này.
Nàng cũng không biết nguyên nhân vì sao, chỉ biết tầm mắt càng ngày càng trở nên rõ ràng, thậm chí nàng còn có cảm giác mình đang dần dần thích ứng với thế giới dưới lòng đất này, phảng phất như ban đầu, nàng chính là một sinh linh dưới lòng đất vậy.
Trong hốc cây có hai cái túi trữ vật, một là của chính nàng, một cái thuộc về sư phụ tôn kính của nàng. Chúng đựng đầy bảo bối của sư đồ hai người, có pháp khí có lợi hại, có đan dược trân quý, cũng có một ít đồ dùng hàng ngày.
Lối ra của hốc cây là một thông đạo dài, vách thông đạo bóng loáng đến dị thường, nhưng cực kỳ chật hẹp, khiến người khác khó có thể chui qua.
Khâu Lan Anh thử bò vào bên trong, lại phát hiện thân thể của mình không thể xuyên qua thông đạo chật hẹp này được.
Trong lòng đầy rẫy hoang mang, nàng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở trong hốc cây này, càng khó có thể tưởng tượng nổi, sư phụ đã tiến vào hốc cây này như thế nào?
Khâu Lan Anh cũng không định rời đi, nàng biết sứ mệnh của mình.
Nàng lập tức ấn hai bàn tay lên bộ rễ cây rậm rạp kia, bộ rễ cây vốn đang yên tĩnh nằm đó, lại giống hệt những con rắn linh động, nhanh chóng chui sâu xuống dưới lòng đất, từng bước xâm chiếm như tằm ăn rỗi.
Nàng bắt đầu điều động công pháp của mình —— 《 Vạn Thụ Hoa Khai 》. Đây là một môn đạo pháp thần kỳ có thể kết nối với bất cứ một loại linh thực nào, bao gồm cả gốc đại thụ khổng lồ này.
Ban đầu, không gian bên trong hốc cây vô cùng nhỏ, chỉ có thể chứa đựng được một mình nàng, nhưng trải qua hai tháng nỗ lực tu luyện, cộng thêm quá trình nàng không ngừng điều động pháp lực đi tới mở rộng không gian bên trong, đã khiến cho cái hốc cây này dần dần trở nên thoáng đãng hơn.
Có lẽ trong tương lai, hốc cây này sẽ được một tay nàng mở rộng thành một tòa cung điện thật lớn, nó sẽ trở thành một tòa điện phủ thần bí của nàng và sư phụ.
Trong cung điện này, hai người bọn họ có thể an tâm tu luyện, cũng có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn.
...
Bên ngoài hốc cây, Thái Âm Lãnh Kiếm động phủ.
Phòng khách được xây dựng bên cạnh một dòng suối nhỏ, trực tiếp tựa lưng vào cây đại thụ nửa khô nửa tươi kia.
Lý Thủy Đạo mặc một bộ trường bào màu xanh, giữa hai đầu lông mày để lộ ra một luồng ý tứ xa vời, ngăn cách.
Giờ phút này, hắn đang đối diện với một nữ tử áo trắng, tuy cách ăn mặc của nữ tử này rất mộc mạc, nhưng đôi mắt đẹp kia lại không ngừng lưu chuyển, dường như có chút ngượng ngùng.
----------------- apptruyen
[1] : đan chỉ đan sa (chu sa), thanh chỉ thanh hoạch, là hai loại thuốc màu đỏ và xanh, thường được dùng để vẽ nên những tác phẩm hội họa truyền thống của Trung Quốc.