"Lý đạo hữu, đúng là tiên tung phiêu hốt, ta tới ba lần mới tìm được đạo hữu." Lam Hoa Ảnh than nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói.
Lý Thủy Đạo mỉm cười, trên mặt lộ vẻ áy náy đáp lời: "Rất xin lỗi đại sư tỷ. Đúng là hai ngày nay ta cần phải xử lý một số việc, bởi vậy mà không thể gặp mặt đại sư tỷ kịp thời."
"Vậy rốt cuộc là hai ngày này ngươi đã đi đâu?" Lam Hoa Ảnh tò mò hỏi.
"Ta đang đi thăm hỏi một số vị bằng hữu ở xung quanh, ví dụ như Độc Hạt Tôn Giả, Độc Thủ Lão Nhân... Người cũng biết đó, sau khi ta dọn đến đây, cần phải tạo mối quan hệ tốt với những người hàng xóm xung quanh." Lý Thủy Đạo vừa châm trà vừa trả lời.
"Vậy vì sao ngươi không đồng ý để thị nữ nói cho ta biết hành tung của ngươi?" Lam Hoa Ảnh nghi ngờ hỏi.
"Các nàng vốn không biết ta đi đâu mà? Ta là chủ nhân, ta đi nơi nào cần gì phải nói cho thị nữ biết? Nhưng ta đã đặc biệt phân phó với các nàng rồi, nếu đại sư tỷ đến đây, nhất định phải tiếp đón thật chu đáo, giữ người ở lại chờ ta trở về." Lý Thủy Đạo mỉm cười, thần thái ung dung.
"Đúng rồi, đại sư tỷ, người đã đến đây tìm ta nhiều lần, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?" Lý Thủy Đạo đặt bình trà xuống, vẻ mặt chuyên chú hỏi.
Sắc mặt Lam Hoa Ảnh thoáng ửng đỏ, có vẻ do dự, lại thấy mười ngón tay nàng khẽ nắm lấy y phục của mình, để lộ ra tâm trạng kích động. Cứ như thế, hồi lâu sau, dường như cuối cùng nàng cũng lấy được dũng khí để mở miệng nói: "Gia tộc quyết định... Gia tộc quyết định..."
Lý Thủy Đạo tò mò hỏi: "Gia tộc nào?"
"Ặc... đương nhiên là..." Lam Hoa Ảnh ngập ngừng nói, nhưng lời còn chưa nói hết, nàng đã ngại ngùng đến mức vội vàng cầm chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Chủ đề câu chuyện lập tức rơi vào trầm mặc.
Đương nhiên Lý Thủy Đạo biết nàng đang muốn nói gì, nhưng hắn nhất định phải giả bộ hồ đồ dù trong lòng hiểu rõ.
Phải biết rằng, tin tức Lam gia có ý định kén hắn làm rể đã truyền đến tai hắn từ Đinh gia bên kia, để che giấu mối quan hệ này, Lý Thủy Đạo cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ để yên cho Lam Hoa Ảnh tự mình nhắc đến.
Sau khi im lặng thật lâu, Lam Hoa Ảnh đã quyết định đổi một góc độ khác để nói về chuyện này, chỉ nghe nàng quan tâm nói: "Ta còn nhớ hình như ngươi có một vị thê tử."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu nói: "Để kéo dài truyền thừa, tiểu gia tộc chúng ta đã ra một quy định, đó là tộc nhân đến mười lăm - mười sáu tuổi sẽ kết hôn sinh con. Đúng là khi đó, gia tộc đã sắp xếp cho ta một vị thê tử."
"Cái này... vậy đưa nàng qua đây làm nha hoàn cho ta đi." Sau khi Lam Hoa Ảnh nói xong, sắc mặt lập tức chuyển thành đỏ bừng.
Lý Thủy Đạo nghe mà sững sờ. Hắn thoáng do dự một lát, mới mở miệng nói: "Vì sao thê tử của ta lại phải đưa đến cho người làm nha hoàn?"
Sắc mặt Lam Hoa Ảnh khẽ biến, nàng có chút lúng túng nói: "Chuyện này... chuyện này..."
Là ‘nha hoàn thông phòng’!
Chỉ bốn chữ này, nhưng Lam Hoa Ảnh ngập ngừng hồi lâu vẫn không nói nên lời. Bầu không khí lại chìm vào im lặng...
"Tuyết Nhi đã mất tích rồi." Lát sau, Lý Thủy Đạo thở dài một hơi, vẻ mặt có chút ảm đạm nói.
Lam Hoa Ảnh nghe vậy, khuôn mặt có chút ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hắn, nàng trầm mặc hồi lâu mới nói: "Vì sao nàng ấy lại mất tích?"
Lý Thủy Đạo cười khổ một tiếng, nói: "Nàng đi theo ta tới Vân Mãng sơn, nhưng hai bên mất liên lạc rất nhiều ngày rồi, chỉ sợ nàng đã gặp phải bất trắc."
Đến đây, cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ lại rơi vào trầm mặc, chỉ có mùi hương thơm ngát của trà là mơ màng bay lên.
Lam Hoa Ảnh im lặng thật lâu. Chuyện đã đến nước này, dù muốn dù không, đến phút cuối cùng vẫn phải tự mình mở miệng, nhưng nàng vẫn lựa chọn đi quanh co vòng vèo hồi lâu mới đến đích. Nàng lại thử thăm dò một câu: "Lý đạo hữu, ngươi thích nữ nhân như thế nào?"
Lý Thủy Đạo thản nhiên đưa mắt nhìn thoáng qua Lam Hoa Ảnh, cái liếc mắt này cực kỳ bình tĩnh, không buồn không vui, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác, loại khí chất trầm ổn ấy lại làm Lam Hoa Ảnh cảm thấy trái tim đập thình thịch, một tia bối rối vừa bị cái nhìn của hắn câu lên.
Trước kia Lý Thủy Đạo là thuộc hạ, là quân cờ, nhưng sau khi trở về, hắn đã cường thế đứng lên tranh đấu thứ hạng trên Thiên Bảng, đương nhiên, cái nhìn của nàng về hắn cũng phải thay đổi theo.
Hơn nữa, năm nay hắn mới hơn ba mươi tuổi, tu đạo chưa đầy hai mươi năm, vậy mà dựa vào thực lực của bản thân, hắn lại chiếm được một vị trí trong số ba mươi người mạnh nhất Thiên bảng rồi.
Phải biết rằng trước đó, ở ngay trong tông miếu của gia tộc, mười mấy vị tam giai tu sĩ và hai vị Vô Tướng Chân Quân đã cùng nhau thảo luận về chuyện của Lý Thủy Đạo, sau khi phân tích kỹ càng, bọn họ cùng thống nhất đưa ra nhận định kẻ này có thiên phú tuyệt thế, nhất định phải thu vào trong túi!
Bởi vậy, ba vị trưởng lão của Lam gia đã tiên hạ thủ vi cường, ra tay chớp nhoáng.
Ngay tại ngày thứ hai trong cuộc tranh đấu giành vị trí trên Thiên Bảng, bọn họ đã quyết định thắp hồn đăng của Lý Thủy Đạo, cũng dứt khoát thu hắn vào tông miếu từ đường của gia tộc Lam thị rồi.
Cùng lúc đó, Vô Tướng Chân Quân của Lam gia lại đi bái phỏng ba đại gia tộc khác, trao đổi một ít điều kiện, để Lý Thủy Đạo tới ở rể Lam gia.
Tu sĩ cao giai đã bàn bạc xong xuôi, chuyện Lý Thủy Đạo vào ở rể Lam gia cũng như ván đã đóng thuyền, không còn gì phải thấp thỏm nữa.
Chỉ duy nhất một vấn đề cần phải thảo luận, đó là Lý Thủy Đạo sẽ cưới vị nữ nhân nào của Lam gia...
Lại nói, Lam gia bọn họ là một đại gia tộc, bên trong có rất nhiều nữ nhân muốn hắn vào ở rể. Nhưng chuyện cạnh tranh bên trong gia tộc Lam thị cũng cực kỳ kịch liệt, Lam Hoa Ảnh nhất định phải lập công vì gia tộc, chuyện này chẳng những có liên quan đến chính bản thân nàng, còn liên quan đến chuyện của phụ thân nàng nữa.
"Ta muốn tu đạo, không có hứng thú với nữ nhân." Lý Thủy Đạo bình thản nói.