"Thế nhưng... Nếu có một nữ tử đại gia tộc làm thê tử của ngươi, sẽ mang đến trợ giúp rất lớn về mặt tài nguyên tu luyện." Lam Hoa Ảnh nói.
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu nói: "Ta tu luyện dựa vào thiên phú, và một luồng khí thế mạnh mẽ chưa từng có từ trước đến nay."
Lam Hoa Ảnh: "..."
"Đại sư tỷ, nếu người không còn chuyện gì khác nữa, xin mời hãy rời đi thôi." Lý Thủy Đạo mở miệng tiễn khách.
Lúc này, một thị nữ vội vàng đến thông báo: "Khởi bẩm chủ nhân, bên ngoài có một vị cô nương tên là Lam Nguyệt Nhi, nói là muốn gặp chủ nhân một lần."
Nghe được tin tức này, Lam Hoa Ảnh lập tức nhướng mày.
"Ta không biết Lam Nguyệt Nhi, nàng tìm ta có chuyện gì sao?" Lý Thủy Đạo nghi hoặc hỏi.
Thị nữ kia trả lời: "Nàng nói mình có chuyện lớn cần bẩm báo với chủ nhân."
"Chuyện này... Ngươi đã có khách, vậy ta xin cáo từ trước." Lam Hoa Ảnh cau mày đứng dậy nói.
"Đại sư tỷ, để ta tiễn người." Lý Thủy Đạo bày ra vẻ mặt nhiệt tình nói.
"Không cần... Ngươi cứ tiếp đãi khách nhân trước đi." Lam Hoa Ảnh nói xong lập tức bối rối rời đi.
Một lát sau, một vị nữ tử mặc y phục hoa lệ, bên trên có thêu những đóa hoa đẹp đẽ, khiến người ta sáng mắt tiến vào. Mái tóc dài của nàng như thác nước chảy xuôi, phần đuôi lượn sóng tự nhiên, buông xõa trên vai, để lộ ra vẻ mềm mại mà quyến rũ. Đôi mắt nàng sáng ngời như sao, lấp lánh hào quang mê người. Bờ môi nàng mềm mại ướt át, làm người ta không nhịn được muốn ghì lấy âu yếm một lần.
Cách ăn mặc của nàng vô cùng cầu kỳ, mỗi một chi tiết đều lộ ra sự cao quý và ưu nhã vô cùng.
Nàng cầm trên tay một bình rượu ngon, vừa nhìn thấy Lý Thủy Đạo, đã trực tiếp mở nắp vò rượu, để cho hương thơm tỏa ra bốn phía làm người khác mê say.
Bước chân của nàng nhẹ nhàng mà phong tình vạn chủng, mỗi một bước đều liền mạch, lưu loát tựa như đang bước theo giai điệu của một khúc nhạc tuyệt mỹ, tao nhã mà giàu cảm giác tiết tấu.
"Tiểu nữ Lam Nguyệt Nhi bái kiến Lý công tử." Lam Nguyệt Nhi phong tình vạn chủng nói.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của nàng đều tràn đầy dụ hoặc.
Nàng đi đến trước mặt Lý Thủy Đạo, hơi cúi đầu xuống, cố ý để lộ ra phần cổ trắng như tuyết và xương quai xanh gợi cảm.
Nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo hồi lâu, mới mở miệng nói: "Không biết dung nhan của thiếp thân có khiến công tử hài lòng hay không?"
Thanh âm của nàng trầm thấp mà giàu từ tính, làm người ta đắm chìm không cách nào từ chối được.
"Lam cô nương, ngươi có ý gì?" Lý Thủy Đạo thản nhiên hỏi.
Lam Nguyệt Nhi nhẹ nhàng cười cười, nàng biết mình đã thành công thu hút được sự chú ý của Lý Thủy Đạo rồi. Chỉ thấy nàng chậm rãi mở miệng, vẫn là giọng nói tràn đầy sức hấp dẫn kia: "Ta là tộc nhân dòng chính của gia tộc Lam thị, Lý công tử sắp tới ở rể Lam gia chúng ta. Ngươi có bằng lòng để ta làm nương tử tương lai của ngươi, cùng hưởng thụ cuộc đời tươi đẹp hay không?"
Lý Thủy Đạo thoáng trầm mặc giây lát, sau đó mở miệng hỏi: "Dựa vào cái gì mà ta phải tới ở rể Lam gia các ngươi? Hơn nữa, tại sao ta lại phải chọn ngươi làm nương tử của ta?"
Lam Nguyệt Nhi hướng đôi mắt xinh đẹp của mình đi tới, một mực nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo, chậm rãi đáp lời: "Bởi vì ta có thể trợ giúp ngươi tu hành, cũng có thể thực hiện mộng tưởng cho ngươi."
Lý Thủy Đạo nghe Lam Nguyệt Nhi nói xong, lập tức dùng giọng điệu khinh thường hỏi: "Ngươi sẽ trợ giúp ta tu hành như thế nào?"
"Tài nguyên! Tài nguyên tu luyện liên miên không dứt, ngươi không cần sao?" Lam Nguyệt Nhi dò hỏi.
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo đứng dậy cười to nói: "Đương nhiên là ta cần, nhưng ngươi có cho được không?"
"Nói đi! Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì? Đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì, nhưng ta nói cho ngươi biết, không một thứ gì mà Lam gia chúng ta không thể đưa ra." Lam Nguyệt Nhi giang hai tay ra, có vẻ cực kỳ phóng khoáng.
Lý Thủy Đạo không chút khách khí, lập tức kiên định nói ra yêu cầu của mình: "Ta muốn thăng cấp Nạp Hư cảnh, ngươi có thể nói cho ta biết hết thảy những điều cần phải biết để thăng cấp tam giai Nạp Hư cảnh hay không?"
Sắc mặt Lam Nguyệt Nhi thoáng biến đổi, nàng kinh ngạc nói: "Hiện giờ ngươi mới đạt đến Dung Linh cảnh trung kỳ, đã hỏi chuyện này, không thấy quá sớm hay sao? Ngươi có biết tu luyện càng đến hậu kỳ lại càng khó khăn hay không? Bởi vì cái gọi là ải sau càng cao hơn ải trước, đường xa thăm thẳm, trắc trở liên miên. Đừng thấy từ Dung Linh cảnh trung kỳ tới hậu kỳ chỉ là một cấp nhỏ, nhưng thời gian tiêu hao để vượt qua cấp bậc này lại nhiều hơn tổng thời gian ngươi tu luyện từ ban đầu đi đến ngày hôm nay đó."
"Cũng chỉ hai mươi mấy năm mà thôi." Lý Thủy Đạo khinh thường nhếch miệng nói.
Lam Nguyệt Nhi lập tức nghẹn lời.
Đúng là người này quá mức thiên tài, bởi vì nếu đưa câu hỏi này cho những người khác, ít nhất cũng nhận được con số là trăm năm.
"Chỉ cần ngươi trở thành con rể của Lam gia ta, thì tài nguyên tu luyện, ngươi tuyệt đối không cần phải lo lắng." Lam Nguyệt Nhi chuyển giọng nói.
"Nhưng ngươi có cho ta được hay không?"
Sắc mặt Lam Nguyệt Nhi khẽ biến: "Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!"
"Ta không có hứng thú đến ở rể trong Lam gia các ngươi." Lý Thủy Đạo lạnh giọng nói.
"Chuyện này không phải do ngươi quyết định! Ngươi cũng biết hồn đăng của ngươi đang được cung phụng bên trong tông miếu từ đường của Lam gia ta, không cần biết như thế nào, ngươi cũng phải nghe theo Lam gia chúng ta. Đã như vậy, sao không dứt khoát yêu cầu một nữ nhân? Thêm nữa, sau mối hôn sự này, chúng ta còn có thể cho ngươi tài nguyên và chỗ tốt rất lớn? Người xưa có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta tin tưởng Lý công tử sẽ không ngu dốt như thế."
Nói đến đây, Lam Nguyệt Nhi lại trực tiếp cởi chiếc áo khoác của mình xuống, để lộ ra hai thứ tròn trịa bên trong.
Lý Thủy Đạo thoáng liếc qua một cái, đúng là hình dáng không tệ, nhưng vẫn kém xa đệ tử của hắn.
"Ta không có hứng thú với hai lạng thịt của ngươi, ta chỉ muốn chỗ tốt thực tế." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt khinh thường nói.
-apptruyen-