Cứ như vậy, bọn họ đã trải qua ba ngày, vui sướng đến mức mỗi ngày đều giống như tiên cảnh làm cho bọn họ đắm chìm vào trong đó, thậm chí còn quên mất cả chuyện tu luyện.
Thân thể của bọn họ trầm luân trong niềm thỏa mãn như trên tiên cảnh, hết lần này đến lần khác, đều miệt mài đi thăm dò điểm cực hạn của nhau.
Mỗi ngày Lam Hoa Ảnh đều nở nụ cười trong trẻo, khí tức sung sướng tràn cả ra ngoài, khiến ai nấy đều có thể cảm nhận được.
Một ngày này, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, gọi: "Phu quân... Phu quân chàng đang ở đâu?"
Nhưng căn phòng trước mắt trống rỗng, không ai trả lời nàng, chỉ có một bình ngọc và một phong thư lẳng lặng nằm trên bàn...
Chỉ thấy trên thư viết 'Lam Hoa Ảnh thân mến’.
Cõi lòng Lam Hoa Ảnh lập tức trở nên căng thẳng, nàng vội vàng mở phong thư ra xem.
Thê tử ta Lam Hoa Ảnh:
Yêu thương chân thành, nhớ nhung không dứt.
Chúng ta là phu thê tân hôn, nên lấy tu hành làm trọng, mà không phải sa đà vào hành trình thăm dò thân thể như vậy.
Là tu sĩ, chúng ta nên lấy tu luyện làm nhiệm vụ của mình, quyết chí thề không thay đổi, để truy cầu cảnh giới càng cao hơn.
Thực không dám giấu giếm, ta đã gặp kỳ duyên ở "Ngân Tiết thảo nguyên", nhận được một lọ Linh Nhũ thần bí. Đây là bảo vật trời ban, sau khi phục dụng, tu vi của ta đã đột phá đến nhị giai đỉnh phong, chỉ cách tam giai một bước.
Hiện giờ, trong bình vẫn còn mười giọt, đủ để trợ giúp tu vi của nàng tiến nhanh. Nếu nàng tín nhiệm ta, ta cũng nguyện để nàng phục dụng.
Nếu có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nàng có thể dùng hồn đăng làm dẫn, đến lấy đi tính mạng của ta, ta nguyện dùng mạng đền mạng!
Ta đã lên đường đi Tiên Đồ thành, nếu không thể tu luyện tới tam giai Nạp Hư cảnh, thề không quay trở lại quê hương.
Nguyện chúng ta cùng nhau nhận được đột phá càng lớn hơn trên con đường tu hành, cùng hưởng lạc thú tu tiên.
Thư đến đây là hết rồi, tạm biệt,
Lý Thủy Đạo.
...
Tuy nội dung bên trong phong thư này rất bình thản, nhưng trên đó lại tràn ngập khí độ quân tử, khiến Lam Hoa Ảnh đọc xong, tâm tình kích động, thật lâu cũng không thể bình tĩnh trở lại.
Nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt rơi xuống chiếc bình ngọc bên cạnh.
Nàng biết, mười giọt 'Linh nhũ' này là Lý Thủy Đạo lưu lại cho nàng, đó là một phần tâm ý của hắn dành cho nàng, cũng là sự kỳ vọng và tín nhiệm của hắn đối với nàng.
Nàng cầm lấy bình ngọc, nhẹ nhàng mở nắp bình ra, một mùi thơm ngát nhàn nhạt trực tiếp xông vào mũi.
Không cần phải nghi ngờ, đây là một loại linh dược cực kỳ trân quý, cũng là thứ mấu chốt để nàng đột phá tu vi.
Bên ngoài Tử Độc lâm...
Một nữ tu mặc trên người bộ y phục màu xanh biếc, thanh lệ thoát tục giống như tinh linh trong rừng rậm, bên hông nàng treo một thanh Linh Xà Kiếm bản rộng, khá là to lớn.
Nàng này chính là Nam Cung Cầm.
Đột nhiên, một luồng độn quang màu xám bạc từ trong rừng bay tới. Độn quang thu lại để lộ ra người bên trong là Lý Thủy Đạo mặc y phục màu xanh.
"Lý đạo hữu rất giữ chữ tín, không hổ là cao thủ Thiên Bảng tề danh cùng sư phụ của ta." Nam Cung Cầm vui sướng nói.
"Ngươi không cần phải tâng bốc ta như vậy. Lần này ta tới để trả hạt châu lại cho ngươi." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
Trên mặt Nam Cung Cầm lóe lên một nụ cười mừng rỡ, nàng chủ động tới gần Lý Thủy Đạo. Lý Thủy Đạo khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên một đạo hàn mang, hắn cũng tiến lại gần nàng một bước, khiến cho khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, chỉ còn gần trong gang tấc.
Trong lòng Nam Cung Cầm trở nên hoảng loạn, nàng cho rằng vị cao thủ Thiên bảng Thái Âm Lãnh Kiếm này đang muốn nhân cơ hội để đâm mình một kiếm, còn mục đích của hắn, đương nhiên là độc chiếm "Ích Độc Châu".
Nàng vội vàng đưa tay, cầm lấy Linh Xà Kiếm bên hông. Nhưng Lý Thủy Đạo bên kia ra tay nhanh như điện, đã đặt một tay lên chuôi Linh Xà Kiếm trước nàng một bước, trong khi tay kia lại vòng qua, ôm lấy eo nàng.
Một luồng cảm giác tê dại như điện giật, lập tức truyền khắp toàn thân, Nam Cung Cầm còn cho rằng mình đã trúng độc.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Lý Thủy Đạo trực tiếp chiếm lấy khuôn miệng của nàng, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy Ích Độc Châu về phía nàng.
Nam Cung Cầm có chút sững sờ, nàng thực sự không ngờ hắn lại dùng phương thức này để trả lại Ích Độc Châu, dù trong lòng rất thẹn cũng đành phải tiếp lấy.
Sau khi một viên "Ích Độc Châu" được đưa vào trong bụng, Lý Thủy Đạo còn thuận tay vỗ vỗ bờ mông xinh đẹp của Nam Cung Cầm một cái.
"Sau này còn gặp lại!" Chuyện đã xong, hắn lập tức hóa thành một luồng độn quang, nhanh chóng rời đi, bay trở lại Tử Độc lâm.
Khuôn mặt Nam Cung Cầm ửng đỏ, thật lâu cũng không nói gì.
Chờ đến lúc xác nhận được Lý Thủy Đạo đã hoàn toàn rời đi, nàng mới không cam lòng rời khỏi chỗ hẹn.
Sau khi Lý Thủy Đạo trở về Tử Độc lâm, hắn lượn quanh nơi này một vòng, lại từ bên kia rời đi. Hắn muốn đến Tiên Đồ thành, Tiên Đồ thành nằm ở biên giới của Ngân Tiết thảo nguyên.
Hắn có thể đi theo con đường từ Thúy Bình sơn hướng lên trên Vân Mãng sơn mạch, sau đó lại chạy thẳng vào Ngân Tiết thảo nguyên, nhưng cũng có thể từ Thúy Bình sơn đi xuống Thương châu, lại vòng đến Ngân Tiết thảo nguyên.
Lý Thủy Đạo đã lựa chọn đi đường xa...
Dù sao mục đích khiến hắn đi một chuyến này cũng không phải là đi đường, hơn nữa, những khu vực bên trong Vân Mãng sơn mạch kia khá hoang vắng, tương đối ít phường thị và tiên thành, hoàn cảnh này rất bất lợi cho quá trình thăm dò tung tích "Thiên Cực Vẫn Thạch" của Lý Thủy Đạo.
Đương nhiên, nếu đi vòng qua, hắn sẽ phải đi lâu hơn nửa năm, nhưng từ thời điểm hiện tại, đến khi Tiên Đồ Bí Cảnh mở ra vẫn còn rất dài, hắn không cần phải gấp gáp.
...
Hai ngày sau, tại đỉnh núi tuyết trên Thúy Bình sơn.
Gió lạnh thấu xương.
Một luồng độn quang màu xanh, khẽ lướt qua khe núi, hướng thẳng xuống dưới chân núi, lại bay về phía Thương châu.
Phải biết rằng, sau khi lớp tuyết trên đỉnh Vân Mãng sơn mạch bị hòa tan thành dòng, chúng nó sẽ hội tụ thành một con sông lớn nổi tiếng, một mực chảy về hướng Thương châu.
Con sông này tên là Phi Bộc giang.
Bởi vì nước sông chảy xiết, lại có rất nhiều thác nước dày đặc nên mới có cái tên này.