Nương theo ánh trăng, Lý Thủy Đạo trông thấy một nữ tử xinh đẹp mặc chiếc váy bằng lụa mỏng màu trắng.
Nàng có khuôn mặt mười phần tiên khí, mái tóc dài như thác nước, dung nhan như tranh vẽ. Đôi mắt của nàng như hai vì sao lấp lánh, lóe lên một tia sáng thần bí trong bóng đêm. Chiếc váy lụa mỏng như cánh ve, trong suốt ấy thực sự khó che đậy được dáng người uyển chuyển của nàng.
Mỗi bước đi của nàng đều giống như gót sen nhẹ nhàng bước đi trong nước, thanh tao mà ưu nhã vô ngần.
Nàng cất bước đi đến trước mặt Lý Thủy Đạo...
Lý Thủy Đạo vươn tay đè đầu nàng xuống, khiến thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước, trực tiếp quỳ xuống, hai tay nàng khẽ run, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối Lý Thủy Đạo, giống như một đóa hoa mảnh mai uyển chuyển dựa vào tường...
"Phù..." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt hài lòng.
Nàng chính là đại sư tỷ Lam Hoa Ảnh, cũng từng là đệ nhất nhân trên Địa Bảng. Trước kia nữ nhân này luôn là người bày ra bố cục cao cao tại thượng, Lý Thủy Đạo nghĩ hết mọi cách cũng chỉ muốn thoát khỏi sự quản thúc của nàng.
Nhưng hôm nay...
Lý Thủy Đạo đặt tay phải lên đầu Lam Hoa Ảnh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng. Đây không chỉ là vuốt ve, nó còn ẩn giấu cả thủ đoạn tự vệ của hắn nữa. Lý Thủy Đạo đặt tay lên trên đầu Lam Hoa Ảnh theo bản năng, nếu nàng cắn hắn, hắn sẽ cho một chưởng đánh nát đầu nàng.
Kỳ thật, chỉ cần có một chút đầu óc, là có thể xác nhận được Lam Hoa Ảnh kia đích thực đang muốn lấy lòng hắn, nàng tuyệt đối không có tâm tư gì khác, nhưng ngay cả khi như vậy, Lý Thủy Đạo vẫn giữ tâm thái cẩn thận phòng bị như bình thường.
Thiên phú của nữ nhân Lam Hoa Ảnh này cũng không tính là cao, mỗi một bố cục của nàng nhìn như mạnh mẽ, kỳ thật sau lưng đều có trưởng bối chỉ điểm, nàng chỉ là người bị đẩy lên sân khấu mà thôi.
Trên một trình độ nào đó, có thể nói nàng cũng chỉ là một thứ công cụ của người ta thôi...
Lý Thủy Đạo đang đặt tay lên đầu Lam Hoa Ảnh, bên cạnh tai nàng, từ đầu đến cuối vẫn không rời tử huyệt.
Thật lâu sau đó...
"Đứng lên đi." Lý Thủy Đạo kéo Lam Hoa Ảnh đứng dậy, sau đó mới đặt nàng lên vách tường...
Đôi bàn chân trắng nõn của Lam Hoa Ảnh đã rời khỏi mặt đất, nàng bị Lý Thủy Đạo hung hăng áp lên trên tường, đôi chân ngọc không nhịn được, khe khẽ run rẩy...
Rất nhanh, Lam Hoa Ảnh đã đắm chìm trong thứ khoái hoạt tột đỉnh kia. Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên Lý Thủy Đạo lại túm chặt lấy mái tóc của nàng, dùng sức đập thật mạnh vào vách tường.
"Đông!" Một tiếng vang trầm truyền đến, Lam Hoa Ảnh chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, đau đớn và lực xung kích làm nàng rơi vào mơ màng, gần như không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì khác nữa.
Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng của Lý Thủy Đạo vang lên bên tai, giống như một cơn gió lạnh thấu xương đâm thẳng vào tâm linh nàng: "Ngươi còn nhớ Tương Tuyết sư tỷ không?"
Ánh mắt Lam Hoa Ảnh có chút mơ hồ, đôi con ngươi mờ mịt, nàng lắc lắc đầu, vết máu trên trán đã nhuộm đỏ mái tóc của nàng, thậm chí còn nhuốm lên ánh mắt của nàng một mảnh huyết hồng rực rỡ.
Mấy hơi thở sau, Lam Hoa Ảnh thở hổn hển không ngừng, rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, nàng chậm rãi nói: "Tưởng Tuyết, đương nhiên là ta vẫn nhớ nàng. Nàng là tỷ muội tốt của ta."
"Ngươi có biết, đến cuối cùng nàng ấy có kết cục như thế nào hay không?" Động tác của Lý Thủy Đạo lại trở nên nhẹ nhàng, giọng nói cũng cực kỳ ôn nhu, hệt như sau khi gõ một tiếng trống nặng nề, hắn bắt đầu tinh tế gảy đàn tỳ bà.
Lam Hoa Ảnh thoải mái khẽ hừ một tiếng, rồi thấp giọng đáp lại: "Chết rồi... Nàng đã giết nhiều người của ba đại gia tộc kia như vậy, nhất định phải chết..."
"Nàng nghe theo mệnh lệnh của ngươi, mới đi giết người." Giọng nói của Lý Thủy Đạo lại chuyển tông, trở nên lạnh lẽo như băng.
"Ai... Nhưng đó đều là mệnh lệnh của gia tộc, thật ra ta... ta cũng không muốn thế." Vẻ mặt Lam Hoa Ảnh tràn ngập cảm giác hối hận nói.
"Trước khi nàng bị thiêu chết, ta đã đi thăm nàng, hai mắt nàng đã bị khoét, ngay cả đầu lưỡi cũng bị cắt bỏ. Nàng muốn ta giúp nàng báo thù, mà đối tượng báo thù lại chính là ngươi." Lý Thủy Đạo chậm rãi nói.
Thân thể Lam Hoa Ảnh khẽ run lên, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ vô cùng.
Nàng quay đầu nhìn về phía Lý Thủy Đạo, cất giọng yếu ớt hỏi: "Tướng công... Chàng muốn giết ta sao?"
Lý Thủy Đạo không có trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng. Bàn tay hắn gắt gao tóm lấy Lam Hoa Ảnh, để cho nàng không thể nhúc nhích được.
Lam Hoa Ảnh phát ra từng tiếng kêu gào đầy thống khổ, có vẻ vô cùng bất lực.
"Không! Ta muốn trừng phạt ngươi." Lý Thủy Đạo hung hăng dùng sức, hai lạng thịt trên người nàng vặn vẹo biến hình, khiến cho Lam Hoa Ảnh thống khổ đến không chịu nổi.
"Nằm sấp xuống cho ta!"
Lý Thủy Đạo gắt gao đặt Lam Hoa Ảnh lên trên giường trúc.
Lam Hoa Ảnh ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường trúc, dưới ánh trăng mờ nhạt, mảnh da thịt trắng như tuyết kia càng lộ ra vẻ non mềm.
Lý Thủy Đạo ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Tương Tuyết sư tỷ có nhìn thấy không?
Ta đã báo thù cho ngươi rồi.
Ta không có lỡ lời!
...
Hôm sau, ánh mặt trời dịu dàng men theo bệ cửa sổ chiếu vào bên trong, lại xuyên qua tầng lụa mỏng, rọi vào người Lam Hoa Ảnh, ấm áp mà nhu hòa.
Nàng lười biếng mở mắt, cảm nhận được từng cơn đau đớn truyền đến từ trên lưng, ký ức như thủy triều tràn vào trong đầu.
Tối hôm qua, nàng bị trượng phu tân hôn của mình tra tấn. Hắn không chỉ tra tấn thân thể nàng, còn đả kích tinh thần nàng nữa.
Trải qua một đêm kịch liệt mà hoang đường, tới cuối cùng, phu quân Lý Thủy Đạo của nàng đã dùng phương thức đặc biệt của hắn, để cho nàng được trải nghiệm cái gì gọi là vui sướng và thống khổ trước nay chưa từng có.
Đến hôm nay, khi nhìn phu quân đang ngủ say bên cạnh, trong mắt Lam Hoa Ảnh lóe lên một tia quang mang nghịch ngợm. Nàng nhẹ nhàng tới gần hắn, tinh tế cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của hắn.
Lý Thủy Đạo hơi cau mày, dường như đang gặp phải chuyện gì đó khá là khó xử trong mộng.
Lam Hoa Ảnh nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày của hắn, để cho hắn dần dần bình tĩnh trở lại.
Những ngày sau đó, hai người hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng tân hôn, đến quên mất thời gian trôi qua.
Hô hấp của bọn họ đan xen vào nhau, da thịt cũng kề sát với nhau...