Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 734 - Chương 734: Ta Là Lý Thủy Đạo!

Chương 734: Ta Là Lý Thủy Đạo! Chương 734: Ta Là Lý Thủy Đạo!

"Không dối gạt gì tiên tử, không có manh mối, cưỡng ép lấy thiên cơ, tất bị trời phạt. Huống chi bần đạo pháp lực thấp kém, dù lấy tính mạng của mình đi đánh bạc, cưỡng ép lấy được thiên cơ, cũng chưa chắc có thể tính chuẩn."

Liên Vân tiên tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Họ Lý kia! Ngươi vừa mới nói mình pháp lực cao thâm, sao hiện giờ pháp lực lại trở thành thấp kém rồi?"

"Tiên tử, lời ấy sai rồi. Bần đạo chỉ trình bày sự thật mà thôi." Lý Bán Tiên xua tay giải thích.

Muốn lão lấy mạng của mình ra tính toán người khác, đó là chuyện tuyệt đối không thể.

"Sự thật cái rắm!" Liên Vân tiên tử chỉ vào Lý Bán Tiên, há miệng mắng: "Ngươi bớt lải nhải mấy lời vớ vẩn đó với lão nương. Hôm nay, hoặc là ngươi lấy mạng ra tính toán tung tích của Lý Thủy Đạo, hoặc là ta lấy mạng của ngươi."

"Tiên tử... Ngươi cứ nói đùa." Lý Bán Tiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, có ý đồ muốn lừa dối qua cửa.

Liên Vân tiên tử lại là kẻ trong mắt không thể chịu được dù chỉ một hạt cát, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ra hiệu.

Ngay sau đó, hai gã hộ vệ từ bên ngoài bưng một cái nồi lớn đi vào trong sân, lại trực tiếp đặt cái nồi này lên bếp đất.

"Hôm nay, nếu ngươi không tính ra được, thì ta hầm ngươi." Liên Vân tiên tử tức giận quát.

"Ngươi nói thật?" Lý Bán Tiên kinh ngạc hỏi.

Sắc mặt Liên Vân tiên tử thoáng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị. Một gã hộ vệ bên cạnh không chút khách khí, dứt khoát tiến lên ấn Lý Bán Tiên ngã xuống đất.

"Ngươi là đồ lừa đảo, đã chiếm không biết bao nhiêu chỗ tốt ở chỗ này của lão nương rồi? Nếu hôm nay ngươi không tính ra được, thì ta nói trước, kiểu gì ngươi cũng phải vì chuyện này mà trả giá thật đắt!" Giọng nói của Liên Vân tiên tử tràn ngập phẫn nộ và uy nghiêm.

"Không thể nào, hôm nay trước khi ra ngoài ta đã tính toán rồi, chuyến đi này không có một chút nguy hiểm nào đâu." Lý Bán Tiên kinh ngạc đến khó có thể tin được nói.

Liên Vân tiên tử không chút kiên nhẫn, trực tiếp ra lệnh: "Cởi y phục, bỏ vào trong nồi nấu!"

"Cứu mạng! Muốn đoán mệnh phải có manh mối, không có manh mối, có tính cũng không ra. Ngay cả ngày sinh tháng đẻ của người ta, ngươi cũng không có, dù Chân Tiên có tới cũng không tính ra được. Ta được chân truyền của Bồng Lai, những lời ta nói đều là sự thật!"

Lý Bán Tiên bị người ta thả vào trong nồi, lại có hai tên hộ vệ gắt gao đè lão xuống. Sau đó, người khác bắt đầu thêm củi lửa, nhóm lửa đun nước, muốn nấu người sống...

"Liên Vân cô nương, ấn đường của ngươi biến thành màu đen. Ngươi đã đến lúc chết rồi. Hãy mau thả ta ra, có lẽ ta có thể cứu ngươi một mạng." Lý Bán Tiên lớn tiếng gào thét.

Liên Vân tiên tử khẽ cười lạnh một tiếng, lại khinh thường nói "Tiếp tục thêm củi vào".

"Liên Vân cô nương, kỳ thật Thiên Cơ Thạch kia không có tác dụng gì đâu, nó chỉ có thể luyện chế ra ngọc bội bình an thôi, căn bản không thể luyện chế thành la bàn ‘cầu được ước thấy’. Nó vốn không có giá trị gì." Lý Bán Tiên lại có ý đồ muốn dội cho Liên Vân tiên tử một chậu nước lạnh, trực tiếp dập tắt dục vọng tham lam trong lòng nàng.

Đáng tiếc… Hiển nhiên là Vân tiên tử nghe không lọt tai, trên tay nàng còn nắm lấy cây đuốc, chuẩn bị châm lửa thêm.

Lý Bán Tiên phát hiện tình huống nguy cấp thật rồi, nếu còn không nghĩ ra biện pháp gì, lão sẽ bị chết cháy, mới lớn tiếng kêu rên: "Ta tính ra rồi, tính ra rồi!"

"Hắn ở nơi nào?" Liên Vân tiên tử lạnh lùng hỏi.

"Ngay tại Bán Tiên miếu, ngươi thả ta ra ngoài, ta đưa ngươi đi tìm hắn."

"Ngươi gạt ta?" Vẻ mặt Liên Vân tiên tử đầy nghi ngờ.

"Ta không có."

"Vừa rồi ngươi còn nói mình không tính ra?"

"Là đột nhiên tâm trí được khai sáng, pháp lực tăng nhiều! Ta khai khiếu đốn ngộ rồi!"

Liên Vân tiên tử cười lạnh nói: "Mấy tên thầy tướng số các ngươi, không có một câu nói nào là thật!"

Đột nhiên, Liên Vân tiên tử biến sắc, không hiểu sao nàng lại có cảm giác buồn nôn, muốn nôn mửa...

Bốp!

Liên Vân tiên tử vội vàng dùng một tay che miệng, tay kia đặt lên chiếc nồi sắt lớn. Lúc này, đống củi dưới đáy nồi sắt đã cháy hết, nàng lấy tay đặt lên miếng sắt kia, không khác gì bàn ủi.

Dù Lý Bán Tiên đang ở trong nồi sắt, cõi lòng vô cùng bối rối hoang mang, nhưng cũng không thống khổ. Xét cho cùng, nước phải đun sôi mới có thể nấu chết người, hiện giờ nhiệt độ của nước chỉ đang từ từ tăng lên thôi.

Nếu bàn về nhiệt độ nước, còn có thể nói là vô cùng ấm áp thoải mái.

Nước không bỏng nhưng cái vành nồi thì đương nhiên là cực kỳ nóng bỏng rồi.

Vấn đề là vào khoảnh khắc ấy, bàn tay nhỏ bé mềm mại của Liên Vân tiên tử trực tiếp đặt lên vành nồi, lại phảng phất như không cảm thấy một chút đau đớn nào.

"Sao vậy? Có thai ư?" Lý Bán Tiên nhìn bộ dáng kỳ lạ của Liên Vân tiên tử, lập tức kinh ngạc hỏi.

Liên Vân tiên tử liếc mắt nhìn lão, sau đó liền mở miệng nôn mửa. Một dòng máu đen lập tức phun ra giống như muốn phun cả nội tạng ra ngoài.

"Ọe!"

Không chỉ Liên Vân tiên tử, toàn bộ người trong sân đều nôn mửa. Tú bà, nhóm hộ vệ... Tất cả mọi người đều nôn mửa.

Sắc mặt bọn họ tái nhợt như tờ giấy, thân thể run rẩy, phảng phất như vừa trúng một loại kịch độc gì đó.

Lý Bán Tiên ngồi trong nồi sắt, cõi lòng còn chìm đắm trong nỗi sợ hãi và nghi hoặc, đột nhiên lại nghe được tiếng bước chân truyền đến...

Lão ngẩng đầu, chỉ thấy một nam tử mặc áo xanh từ trong bóng tối đi ra, bước chân của hắn trầm ổn mà mạnh mẽ, mỗi một bước đạp trên mặt đá đều giống như tiếng trống, phát ra âm thanh trầm thấp mà có lực.

"Ngươi chính là Thần Toán đạo trưởng Lý Bán Tiên?" Nam tử kia trầm giọng hỏi.

Lý Bán Tiên bị khí thế của hắn ép xuống, vội vàng gật đầu đáp: "Đúng vậy, ta chính là Lý Bán Tiên."

Nam tử kia thản nhiên cười cười, trong nụ cười của hắn tràn đầy tự tin và uy nghiêm: "Ta là Lý Thủy Đạo."

Nghe được ba chữ này, trong đầu Lý Bán Tiên lập tức trở nên trống rỗng. Lão há to miệng, tựa như vô cùng kinh ngạc về điều này.

Hóa ra tên cường đạo mà Liên Vân tiên tử khổ sở tìm kiếm mãi không được, lại vẫn chưa rời đi…

Bình Luận (0)
Comment