Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 737 - Chương 737: Nguy Hiểm Nhìn Không Thấy Mới Là Nguy Hiểm Lớn Nhất!!!

Chương 737: Nguy Hiểm Nhìn Không Thấy Mới Là Nguy Hiểm Lớn Nhất!!! Chương 737: Nguy Hiểm Nhìn Không Thấy Mới Là Nguy Hiểm Lớn Nhất!!!

Lý Thủy Đạo cầm bản đồ trên tay, ánh mắt thâm thúy.

Trong đoạn hành trình tiếp theo, hắn quyết định đi dọc theo Tinh hà, ngược dòng lên trên, bay chừng năm trăm dặm đi đến Long Tích lĩnh, sau đó lại tiếp tục chạy dọc theo Long Tích lĩnh, là có thể đi đến một tòa tiên thành khác——Long Tích tiên thành.

Đây chính là mục tiêu kế tiếp.

Dưới hư không mênh mông của Long Tích sơn mạch, một luồng độn quang màu xám bạc, phi độn ở tầng trời thấp, nhanh chóng xẹt qua phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ở nơi này.

Địa hình Long Tích sơn mạch gập ghềnh phức tạp, giống như từng đường điêu khắc tinh luyện sắc sảo của đại tự nhiên, tận tình thể hiện ra vô tận hiểm trở và đặc điểm kỳ lạ ở nơi này.

Luồng độn quang nọ xuyên thẳng qua sơn mạch, khi thì bay qua những dãy núi non trùng điệp, lúc lại vòng qua vô số thâm cốc u tuyền.

Đột nhiên, độn quang hạ xuống một khe núi.

Miếng ngọc bội màu trắng bên hông Lý Thủy Đạo vừa lóe lên một tia sáng mỏng manh, nghĩa là gần đây có nguy hiểm, nếu muốn ra vào bình an thì cần phải tránh xa những chốn như thế.

Lý Thủy Đạo khẽ liếm liếm đầu lưỡi, ánh mắt lại lộ vẻ hưng phấn.

Trong phước lành có tai họa đang rình rập, nhưng tai họa lại là chốn phước lành nương tựa vào.

Nguy và cơ cùng tồn tại vốn do Thiên Đạo sắp đặt nên.

Chỉ cần đổi một cách dùng khác, thì miếng ngọc bội ra vào bình an này chính là một món pháp khí tầm bảo.

Lý Thủy Đạo không định né tránh nguy hiểm, trái lại hắn còn muốn mượn nhờ lời chỉ dẫn này của ngọc bội để tìm kiếm phương hướng của nguy hiểm.

Không lâu sau đó, tại một nơi ẩn sâu bên trong khe núi, Lý Thủy Đạo chợt phát hiện ra một con yêu thú nhị giai trung kỳ.

Hình thể của con yêu thú kia rất lớn, dài ước chừng hai mét, bộ da lông phủ kín trên người có màu đen nhánh đến bóng sáng, giống như được tráng lên một lớp men lóe lên u quang dưới ánh mặt trời.

Khuôn mặt nó to lớn, đôi mắt lại hiện ra vẻ giảo hoạt...

Lý Thủy Đạo lặng lẽ nhìn con yêu thú này, nhưng hiển nhiên là nó không phát hiện ra hắn, vẫn đang tự mình uống nước ở bờ sông.

Lý Thủy Đạo khẽ đưa mắt nhìn xuống miếng ngọc bội ra vào bình an bên hông mình, chỉ thấy miếng ngọc bội nọ vẫn tỏa sáng lấp lánh như trước, nhưng tần suất lóe sáng của nó càng ngày càng nhanh hơn.

Một thứ phế vật như vậy... Ngươi cũng phải nhắc nhở ta là nguy hiểm?

Lý Thủy Đạo khẽ nhíu mày, theo hắn thấy, con Hải Ly Yêu đang trốn trong khe núi kia vốn không phải là đối thủ của hắn.

Đúng vào thời điểm ấy, mặt sông vốn đang bình tĩnh lại đột nhiên cuộn trào sóng lớn, chỉ thấy một con Thanh Lân Thú với hình thể cực lớn lao từ dưới lòng sông lên, cắn về phía Hải Ly Yêu.

Con Hải Ly Yêu kia da dày thịt béo, trực tiếp dựa vào thân thể lông dày của mình để giãy giụa liều mạng với Thanh Lân Thú.

Cùng lúc đó, một con Kim Mao Hổ Yêu vốn ở trong rừng, lại đột nhiên lao đến, tốc độ cực nhanh, nhanh như tốc độ ánh sáng, hung hăng cắn về phía Hải Ly Yêu.

Hải Ly Yêu rên rỉ một tiếng, trong đôi mắt to lớn tràn đầy vẻ sợ hãi.

Nó vung cái đuôi tráng kiện của mình, càng thêm liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi công kích của hai con yêu thú này. Nhưng công kích của Thanh Lân Thú và Kim Mao Hổ Yêu quá mức mãnh liệt, Hải Ly Yêu vốn không thể ngăn cản được.

Thân thể của nó nhanh chóng bị hai con yêu thú kia xé nát, máu thịt bay tứ tung, vô cùng thê thảm.

Sau đó, Thanh Lân Thú và Kim Mao Hồ Yêu lại vì tranh đoạt phần máu thịt còn lại của Hải Ly Yêu mà ra tay đánh nhau...

Lý Thủy Đạo đứng ở phía xa, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội ra vào bình an bên hông. Tại thời điểm này, miếng ngọc bội ấy không còn phát sáng nữa, nghĩa là nguy hiểm đã được giải trừ rồi.

Hai mắt Lý Thủy Đạo khẽ híp lại, nhìn về phía hai con yêu thú đang đánh nhau đằng xa, một mực trầm ngâm không nói.

Nguy hiểm nhìn không thấy mới là nguy hiểm lớn nhất.

Nếu hai con yêu thú này đánh lén hắn ở một nơi bí mật gần đó thì sao… miếng ngọc bội này thật không tệ...

Đến đây, Lý Thủy Đạo lập tức hóa thành một luồng độn quang màu bạc phiêu nhiên rời đi, hiện giờ 'Long Cốt Thái Tuế' không có bên cạnh, hắn cũng chẳng có hứng thú với chuyện chém giết những con yêu thú này.

Yêu đan của nhị giai yêu thú cũng không đáng giá bao nhiêu, hắn lười ra tay...

...

Một đám tu sĩ chậm rãi bước vào hội đấu giá ngầm dưới lòng đất Long Tích tiên thành.

Lý Thủy Đạo mặc trên người một bộ võ phục màu đen, chất liệu y phục mềm mại, trên đầu đội đấu lạp, rìa nón hơi rủ xuống, che khuất ánh mắt hắn.

Trên đấu lạp có buộc một sợi dây màu đen, cố định chặt chẽ trên cằm hắn, khiến cho khuôn mặt của hắn càng thêm mịt mờ, khó nhìn thấy rõ.

Hầu như trang phục của mọi người ở đây đều giống nhau, Lý Thủy Đạo xuất hiện với tạo hình này cũng coi như nhập gia tùy tục.

Vận khí của hắn không tệ...

Mọi người bắt đầu ngồi xuống theo thứ tự, hội đấu giá dưới lòng đất đã bắt đầu.

Vật phẩm đầu tiên được nâng lên chính là một gốc linh dược Tử Dương thảo.

"Ta ra tám trăm."

"Ta ra chín trăm!"

"Ta ra một ngàn!"

...

"Đây là loại linh thảo đẳng cấp gì, sao lại đắt như vậy?" Lý Thủy Đạo hỏi một vị tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh.

Tu sĩ kia dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lý Thủy Đạo, nói: "Một ngàn ngọc tiền cũng không đắt mà."

Lý Thủy Đạo: "..."

Đến giờ phút này, gần nhưu hắn đã đoán được chuyến đi này của mình là công cốc rồi. Bởi vì cấp bậc của hội đấu giá này: quá thấp.

Quả nhiên mọi chuyện cũng đúng như những gì hắn dự liệu, bởi vì những vật phẩm đấu giá kế tiếp đều là nhị giai, thứ áp trục cuối cùng lại là Chu Sa Lệ.

Một cuộc tranh đoạt kịch liệt...

Mỗi người tham dự hội đấu giá đều rất hưng phấn, chỉ một mình Lý Thủy Đạo cảm thấy nơi này quá mức ồn ào.

...

Một tháng sau đó, tại hội đấu giá ngầm ở Mộng Phù tiên thành.

Đây là lần thứ hai Lý Thủy Đạo tham gia hội đấu giá, dù mỗi lần đi ngang qua một tòa tiên thành, hắn đều sẽ cố gắng hết sức để tham gia hội đấu giá ở địa phương, nhưng xét cho cùng, không phải ngày nào người ta cũng cử hành hội đấu giá, có nơi tổ chức nửa tháng một lần, nửa năm một lần, thậm chí còn có nơi tổ chức một năm một lần.

Hội đấu giá tổ chức càng thường xuyên, những món vật phẩm bên trong càng rác rưởi.

Bình Luận (0)
Comment