Lại nói, nửa năm sau hắn sẽ rời khỏi nơi đây, mà khẳng định là nữ nhân này sẽ không mang thai, đến lúc đó, đương nhiên nàng sẽ bị mọi người trách móc, chịu gia tộc trào phúng.
Một nữ nhân bị bắt giữ tới đây, bị cưỡng ép phải chia lìa với tình lang, lại bị bắt gả cho một nam nhân chưa bao giờ gặp mặt, còn phải thừa nhận cả đời trách móc…
"Ngươi cứ theo ta đi gặp phụ mẫu một chuyến, vấn an bọn họ trước, sau đó ta sẽ đi cầu tứ thúc thả Lâm Duẫn Chí ra. Nửa năm sau, ta sẽ rời khỏi gia tộc quay lại tông môn, khi đó ngươi cũng có thể rời đi, không cần cả đời ngươi phải làm tức phụ của ta ở Lý gia." Lý Thủy Đạo trầm giọng nói.
Lời này vừa nói ra, thân mình Hạ Nhược Tuyết lập tức run lên, đầu óc không ngừng vang lên ong ong.
Nàng không ngờ Lý Thủy Đạo lại có dự tính nửa năm sau sẽ trực tiếp vứt bỏ mình?
Nếu hắn đã muốn như vậy thì vì sao phải cưỡng ép bắt nàng về đây?
Nàng là cái gì chứ?
Chẳng lẽ vì dung mạo của nàng có chút ưa nhìn, nên bọn họ chỉ bắt về đây tùy ý đùa bỡn một đoạn thời gian thôi?
"Ta không có ý định phản bội phu quân, chỉ muốn trực tiếp chấm dứt đoạn tình cảm trước đó mà thôi, cầu phu quân đừng vứt bỏ ta." Hạ Nhược Tuyết đổ lệ như mưa, cực kỳ giống một người đuối nước.
Lý Thủy Đạo thoáng có chút sửng sốt.
Lại nói, bởi vì ấn tượng mà sư mẫu Tần Ngọc Nga mang đến cho hắn quá mức khắc sâu, khiến hắn cho rằng nữ nhân tại thế giới này cũng coi hôn nhân chỉ như một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi tạm thời.
Vì thế, hắn mới chủ động đưa ra chuyện nửa năm sau hai người bọn họ sẽ tách ra. Trên thực tế, ý định này là hắn thiện tâm buông tha, tuyệt không phải nhẫn tâm vứt bỏ.
Nhưng hóa ra, nữ nhân này lại có tính tình, lấy trẻ theo trẻ, lấy già theo già, một lòng trung trinh không đổi.
Cũng đúng...
Nếu tất cả nữ nhân trên thế giới này đều giống như sư nương, chẳng phải cái thế giới vẫn còn dừng lại ở văn minh nông canh này đã không thể tiếp tục kéo dài rồi...
"Ta hiểu rồi, nàng đứng lên đi." Lý Thủy Đạo dịu dàng nói.
Hạ Nhược Tuyết cẩn thận đứng lên, vẻ mặt vẫn còn khẩn trương nhìn phu quân của mình.
...
Đông đông đông...
Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa viện có chút vội vàng vang lên.
Lý Thủy Đạo mở cửa viện, nhìn thấy một tộc nhân Lý gia đang chờ ở bên ngoài.
Người này tên Lý Thủy Kỳ, cũng là tu sĩ cùng một khóa tại học đường với Lý Thủy Đạo.
"Đạo ca, đã xảy ra chuyện... Huynh đi theo ta, chúng ta vừa đi vừa nói." Lý Thủy Kỳ tỏ ra vô cùng thần bí nói, trong lúc ấy, ánh mắt gã có chút cố ý mà làm như vô tình nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết.
Hiển nhiên, gã không muốn để Hạ Nhược Tuyết nghe được những lời sắp nói.
"Tiểu Tiểu... Ngươi và phu nhân ở trong viện đợi, chờ ta trở lại."
"Vâng thưa thiếu gia." Lạc Tiểu Tiểu gật đầu nói.
"Phu quân..." Hạ Nhược Tuyết vừa định nói điều gì đó, đã thấy Lý Thủy Đạo đẩy cửa bước đi, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ hít sâu một hơi.
Lúc này ở bên ngoài tiểu viện, lại có thêm vài tu sĩ khác, tất cả bọn họ đều là hảo thủ trong gia tộc. Nhóm người này một mực ẩn mình trong chỗ tối, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Lý Thủy Kỳ hạ giọng nói: "Đêm khuya hôm qua, có một tên nam tử cải trang thành người hầu của Lý gia đến cướp tân nương..."
"Ta biết, người này tên là Lâm Duẫn Chí, chính là thanh mai trúc mã của Hạ Nhược Tuyết. Chỉ là hai phàm nhân cũng dám giương oai ở bổn tộc, đã bị tứ thúc bắt tại chỗ." Lý Thủy Đạo nói.
"Tứ thúc đã chết rồi." Vẻ mặt Lý Thủy Kỳ đầy ngưng trọng nói.
"Đệ nói cái gì?" Lý Thủy Đạo khiếp sợ hỏi.
"Khoảng giờ Tý hôm nay, có một tu tiên giả từ trên trời giáng xuống, cứu Lâm Duẫn Chí đi, còn thuận tay giết chết tứ thúc. Khi tộc trưởng đuổi tới, người nọ đã cưỡi phi cầm rời khỏi. Tốc độ của con phi cầm yêu thú kia cực nhanh, tộc trưởng đuổi theo nửa ngày, cuối cùng vẫn để bọn họ chạy mất."
"Tộc trưởng đã trở lại chưa?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
"Ừm... Tộc trưởng đã trở lại rồi, sau đó phái ta tới hỏi thân phận của Lâm Duẫn Chi kia?"
"Hỏi Hạ Nhược Tuyết ư?"
Lý Thủy Kỳ gật gật đầu.
"Hẳn là nàng không biết." Lý Thủy Đạo suy tư một lát, mới nói.
"Vì sao?"
"Nếu nàng biết tình lang của mình có liên quan tới tu sĩ, chỉ sợ ở thời điểm Thiên Hi thế bá bắt hắn, nàng đã nói ra rồi."
"Đạo ca nói có lý nha."
"Các ngươi canh giữ người này, ta đi gặp tộc trưởng xem sao." Lý Thủy Đạo nói.
Vào thời điểm ấy, gia tộc Lý thị bọn họ đang tụ tập phía trước một gian nhà xác dựng tạm thời trên một khu đất trống, tiếng kêu rên thê thảm không ngừng quanh quẩn khắp nơi.
Thi thể của Lý Hạo Vân đang nằm trong một cái lều phủ đầy mành trắng, khuôn mặt ông tái nhợt, trên người vẫn còn lưu lại vết trảo của yêu thú vô cùng rõ ràng, hiển nhiên đã bị yêu thú hung mãnh tàn nhẫn giết chết.
Xung quanh thi thể có bảy tám vị thân nhân của ông là đám Lý Thủy Đình, Tiểu Thúy cùng với mấy người họ hàng gần trong gia tộc Lý thị đang tụ tập tại đây, khuôn mặt ai nấy đều tiều tụy, hốc mắt đã ướt lệ.
Lý Thủy Đạo đến gần thi thể, tâm trạng cực kỳ nặng nề.
Lý Hạo Vân là phụ thân của Lý Thủy Lãng, Lý Thủy Đình, ông chính là người chủ hôn của buổi lễ hôm qua, nhưng nhãng đi một cái, hiện giờ người đã trở thành một khối thi thể lạnh như băng.
Gió lạnh thổi qua, bức mành trắng run rẩy, giống như đang nhắn giùm chút oán niệm và niềm oan khuất của Lý Hạo Vân.
Lý Thủy Đình ứa lệ, run rẩy nói: "Đạo ca, đúng là hôm qua phụ thân ta đã bắt một phàm nhân, nhưng từ sau khi người đưa hắn vào chuồng gỗ, vốn không hề quan tâm tới hắn nữa. Lúc ấy cũng chẳng có một ai canh giữ tên phàm nhân nọ, nếu tu sĩ kia muốn cứu người, cứ cứu đi là được, Lý gia chúng ta căn bản sẽ không gây khó dễ cho một phàm nhân, nhưng vì sao hắn còn muốn đuổi tới trong nhà ta, giết chết phụ thân ta chứ?"
Màn đêm bao phủ lên phủ đệ của tộc trưởng Lý gia, Lý Thủy Đạo nặng nề bước vào đại sảnh, bên trong phủ đệ tràn ngập hàn ý.
Lý Hải Mặc ngồi trên một chiếc ghế mang phong cách cổ xưa, ánh nến chiếu rọi lên gương mặt tang thương của lão, để lộ ra một tia sầu lo.