Nam Cung Cầm cẩn thận phỏng đoán xem, rốt cuộc là nàng đã trúng độc như thế nào rồi.
Nàng vốn là tu sĩ Dung Linh cảnh đã sớm không cần ăn cơm, chẳng qua ban ngày, nàng có uống một ly trà.
Có người hạ độc trong trà của nàng?
Lúc ấy, khi đang uống trà, Lý Thủy Đạo đã chủ động tiến lên bắt chuyện với nàng...
Chẳng lẽ là Lý Thủy Đạo?
Ngay lúc Nam Cung Cầm đang nghi hoặc, đột nhiên từ phương hướng nội thành lại xuất hiện vài điểm lửa sáng. Tiếp theo đó là vài luồng độn quang hốt hoảng bay lên phía chân trời, lại bị mạng nhện trên bầu trời ngăn lại.
Chỉ trong chớp mắt sau đó, những tu sĩ kia lập tức bị một luồng kiếm quang không thể nói rõ ra, chém giết.
Thi thể của bọn họ rơi xuống bốn phía xung quanh Ngân Tuyết thành.
Sau đó, những âm thanh giết chóc điên cuồng dần dần nổi lên, nhanh chóng lan truyền...
Thậm chí từ nơi này, Nam Cung Cầm còn có thể trông thấy cảnh tượng những phàm nhân cắn xé lẫn nhau.
Nàng bắt đầu hoảng sợ, đột nhiên lại sinh ra một suy nghĩ, nếu sinh cơ trong cơ thể nàng mất đi, chẳng phải thứ u minh chi độc vốn đang bị sinh cơ áp chế kia, sẽ nhanh chóng tiếp quản toàn thân, thậm chí còn biến nàng thành một con quái vật cả người tản ra băng thi kịch độc, giống hệt những quái vật dưới lầu kia ư?
Suy nghĩ đến đây, ngay trong bóng đêm đó, Nam Cung Cầm vội vàng nhảy khỏi cửa sổ, một đường hành tẩu trên mái hiên, rất nhanh đã tới gần cửa thành.
Không ít những tu sĩ có tu vi như nàng đều lựa chọn chạy đi trên nóc nhà, mà không dám phi độn lên trời.
Bọn họ đã chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp hồi nãy rồi, chỉ cần bay lên trời sẽ bị phi kiếm lao lên chém giết.
Nam Cung Cầm chạy băng băng trên nóc nhà, từ phía xa, nàng nhìn thấy một chiếc xe ngựa cũng đang chạy băng băng trên đường chính. Tốc độ của chiếc xe ngựa kia cực nhanh, đã đụng ngã rất nhiều bộ luyện thi dưới đất.
Trên xe ngựa có một cái thùng gỗ cực lớn, nhìn giống như cái thùng đựng nước tiểu của người trong thành này.
Tốc độ của Nam Cung Cầm vẫn nhanh hơn chiếc xe ngựa ấy một chút, nàng trực tiếp đi lướt qua chiếc xe kia, rồi kinh ngạc phát hiện sinh vật đang kéo xe vốn không phải tuấn mã, mà là một nam tử cả người bị máu đen nhuộm đầy.
Phía trước hắn là cánh cửa thành đã khóa chặt, hắn muốn chở cái thùng đựng nước tiểu lớn như vậy ra ngoài thành, nhất định phải phá cánh cửa trước mặt.
Ngay khi nam tử kia sắp phá cửa mà ra, đột nhiên tám bộ luyện thi mặc y phục rách nát trực tiếp xuất hiện tại khu quảng trường ở cửa thành. Bọn họ dứt khoát lao lên chặn đường nam tử kia, dường như đang định ngăn cản hắn.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại là tình huống Nam Cung Cầm tuyệt đối không ngờ được.
Chỉ thấy nam tử kia trực tiếp thả cho xe ngựa chạy, còn tám bộ Luyện Thi nọ lại dùng tốc độ cực kỳ kinh người đuổi theo phía sau hắn, chạy vào một ngõ hẻm gần đó.
Nhân cơ hội này!
Nam Cung Cầm trực tiếp nhảy lên tường thành, rồi nhảy từ trên tường thành xuống dưới.
Không lâu sau khi nàng rơi xuống đất, cánh cửa thành vang lên tiếng “Ầm ầm”, trực tiếp bị đẩy ra.
Rất nhiều phàm nhân vừa thét chói tai vừa vội vàng chạy trốn khỏi cửa thành, trong khi rất nhiều luyện thi hung hăng đuổi theo phía sau, muốn giết chết bọn họ.
Trên đường đi không ngừng có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nam Cung Cầm nhanh chóng ẩn nấp trong bóng tối. Đương nhiên nàng không ngu đến mức trực tiếp rời đi theo đường lớn, nàng lập tức chạy vào trong rừng rậm, với tốc độ như một con rắn trườn trên mặt cỏ.
Trên người nàng cũng trúng băng thi độc, đó là tam giai băng thi độc, nếu nàng chết oan chết uổng, khẳng định là thi thể của nàng cũng không tránh khỏi vận mệnh, sẽ nhanh chóng hóa thành luyện thi như những người đã chết kia thôi.
Cũng may chuyến đi này không hung hiểm như Lý Thủy Đạo đã nói, chỉ cần có tu vi trong người và không tùy tiện phi độn, thì những tu sĩ như nàng đều có thể chạy thoát.
Trên thực tế, Nam Cung Cầm đã nhìn thấy không ít tu sĩ cũng thoát đi giống như nàng.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu có một thứ gì đó màu đen xì, ầm ầm bay tới, Nam Cung Cầm ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là cái thùng đựng nước tiểu lúc trước.
Cái thùng đựng nước tiểu màu đen kịt nọ trực tiếp chui sâu vào cái đầm lầy trước mặt nàng, nửa thùng đã lún xuống bùn lầy.
Nam Cung Cầm lập tức muốn thay đổi phương hướng theo bản năng.
Xoát xoát xoát xoát... Có vài tiếng xé gió vang lên.
Ngay sau đó, tám luồng độn quang từ trên trời giáng xuống. Chỉ trong nháy mắt, đã thấy tám bộ băng thi mặc trên người y phục rách nát xuất hiện chung quanh Nam Cung Cầm.
Thân hình bọn họ cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt, phảng phất như vong linh từ trong cửu u băng lãnh đi ra.
Y phục của bọn họ đều rách rưới, bên trên phủ đầy dấu vết của năm tháng và hàn sương đóng băng, phảng phất như tám bộ băng thi này đã trải qua vô số năm tháng tang thương rồi.
Trên tay đám băng thi này đang nắm chặt các loại phi kiếm, những thanh phi kiếm kia không ngừng tản ra hàn quang lạnh thấu xương, phảng phất như có thể đông kết mọi thứ xung quanh thành băng cứng.
Ánh mắt bọn họ trống rỗng mà âm lãnh, phảng phất như không có một tia tình cảm hay linh tính nào của nhân loại.
Bọn họ đang đứng theo vị trí bát quái, trực tiếp vây Nam Cung Cầm vào giữa.
Vị trí đứng và động tác của bọn họ đều tương xứng với nhau, phảng phất đã trải qua vô số lần diễn luyện và kết hợp rồi.
Thân thể và pháp khí của bọn họ đều tản ra hàn khí cường đại, tất cả kết hợp lại, tạo thành một luồng khí tức lạnh như băng, gắt gao bao vây lấy Nam Cung Cầm.
Trong lòng Nam Cung Cầm cực kỳ căng thẳng. Nàng biết, những bộ băng thi này khác với mấy bộ luyện thi vừa được chuyển hóa từ người sống kia.
Bọn họ càng có thêm linh tính, càng am hiểu cách vận dụng pháp khí và trận pháp. Nàng cần phải ứng phó cẩn thận, không thể tùy tiện để cho những bộ băng thi này áp chế được.
Càng nghĩ, tâm trí Nam Cung Cầm càng trở nên căng thẳng, nàng thực sự không muốn dây dưa cùng tám bộ băng thi này.
Nàng chỉ muốn chạy trốn! Muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Nhưng có vẻ như tám bộ băng thi trước mắt hoàn toàn không có ý định buông tha cho nàng.
-apptruyen-