Phi kiếm trong tay bọn họ lấp lánh hàn quang, mang theo khí tức băng lãnh đánh tới Nam Cung Cầm.
Trong nháy mắt đó, thân hình Nam Cung Cầm lập tức chớp động, nhẹ nhàng tránh né công kích của bọn họ.
Trong tay nàng nắm chặt Linh Xà Kiếm, một luồng kiếm khí màu đen giống như roi dài bay tới, lao ra mười trượng, quét ngang tất cả!
《 Hắc Xà Kiếm Pháp 》
Nam Cung Cầm dồn toàn bộ sức lực vung Linh Xà Kiếm lên.
Dưới ánh trăng, bóng dáng của nàng phiêu hốt bất định, kiếm quang tung hoành, hung hăng chém cho tám bộ băng thi đang vây quanh nàng phải bay hết ra ngoài.
Nhưng những băng thi này phảng phất như không hề cảm nhận được đau đớn, nguyên một đám lại bò dậy, một lần nữa phát động công kích về phía nàng.
Thân hình Nam Cung Cầm nhanh chóng di động như điện, nhưng không cần biết nàng di động như thế nào, không cần biết nàng dịch chuyển đến nơi đâu, vẫn sẽ rơi vào vòng vây của đám băng thi kia, như đã bị nhốt vào trong trận pháp,
Trên thực tế, đó vốn không phải vấn đề gì quá lớn, vấn đề lớn ở đây là có dùng kiếm chém cũng không làm những bộ băng thi kia chết đi được, chiến đấu với chúng, chỉ khiến bản thân hao tổn pháp lực.
Rơi vào tình huống này, chỉ có thể rời đi từ không trung.
Vị trí hiện tại của nàng đã cách Ngân Tuyết thành một đoạn rất xa rồi, nếu phi độn trên không trung, hẳn là sẽ không bị mạng nhện trên đó ngăn lại nữa, huống chi nàng cũng không định bay lên quá cao, chỉ cần thoát ly tám bộ luyện thi này là được.
Linh Xà Kiếm trong tay Nam Cung Cầm chém xuống, kiếm quang đen kịt như roi, trực tiếp chém bay hai băng thi đang tiến lên ngăn cản, cũng nhân cơ hội ấy mà phi độn rời đi!
Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, tám bộ băng thi kia đều há miệng, trực tiếp phun ra một chuỗi tơ nhện trong suốt, hung hăng kéo Nam Cung Cầm từ giữa không trung xuống dưới, khiến nàng ngã nhào xuống đất.
Thân thể của nàng bị tơ nhện quấn quanh, càng giãy giụa chúng càng quấn chặt.
Đang lúc Nam Cung Cầm cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, đột nhiên một luồng ngân quang xuất hiện. Đó là một thanh phi kiếm, nó vừa chặt đứt đám tơ nhện trên người nàng.
Ngay sau đó, một nam tử trực tiếp nhảy khỏi rừng cây, vươn tay kéo Nam Cung Cầm còn bị tơ nhện buộc chặt, bỏ chạy vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Thân hình của nam tử kia vô cùng mạnh mẽ, qua lại tự nhiên ở trong rừng rậm, chỉ một thoáng đã không thấy bóng dáng đâu...
Tám bộ băng thi một mực đuổi theo không bỏ, cũng nhanh chóng biến mất trong rừng...
...
Ở thời điểm hiện tại, cả bốn phía xung quanh Ngân Tuyết thành đều đang hừng hực cháy, hỏa diễm điên cuồng chiếu rọi mỗi một góc nhỏ trên đường phố, cả tòa thành trì đang chìm trong bầu không khí tang thương, hủy diệt.
Nó đã từng phồn hoa rực rỡ, nhưng đến giờ phút này lại không còn tồn tại nữa.
Ngay lúc tòa tiên thành này sắp bị hủy diệt, đột nhiên bầu trời đêm xuất hiện dị tượng gió nổi mây phun, chỉ thấy một thanh Thiên Kiếm cực lớn từ trên trời giáng xuống, kiếm quang quét ngang, một kiếm trảm phá toàn bộ đống mạng nhện đang bao phủ trên bầu trời thành thị.
Sau đó, một tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy một bóng người từ trên trời giáng xuống. Người này nhẹ nhàng dừng lại phía trên một mảnh tường thành đổ nát.
Đó là một lão kiếm tu mặc trường bào màu xanh.
Cái mạng nhện trong suốt vừa bị phá vỡ kia, đang chậm rãi rơi xuống từ trên bầu trời phía sau lưng lão...
Lão kiếm tu này chính là tam giai kiếm tu của Vân Mãng kiếm phái, Cận Vân Hạc. Lão nhìn chăm chú Ngân Tuyết thành trước mắt, bên trong là một mảnh khiếp sợ không thôi.
Lão biết, khả năng đang có một con dị thú ẩn giấu bên trong Ngân Tuyết thành này là rất lớn. Tuy phần tình báo đó đã truyền đến Vân Mãng kiếm phái, nhưng lại không được lan truyền rộng rãi.
Bởi vì đối với tam giai tu sĩ trở lên, dị thú tuyệt đối là một món tài nguyên quý giá, là bảo vật khó cầu, là tài phú cần phải đoạt được, là thứ mà không một ai trong đám bọn họ muốn để người khác nhúng tay vào.
Sau khi Cận Vân Hạc nhận được tin tức này, lão vẫn muốn một mình đi tới diệt sát dị thú, rồi nhân cơ hội đó để mở rộng "Hư cảnh" của mình, nhưng lão vốn không biết thực lực của con dị thú kia, càng không biết con dị thú ấy đang trốn ở nơi nào…
Tới cuối cùng, lão đã quyết định để cho gia tộc Tả thị và dị thú dây dưa một hồi, đặng kiếm thêm tin tức, lại không nghĩ rằng, con dị thú kia lại điên cuồng đến thế.
Nó lại trực tiếp bộc phát, muốn hủy diệt cả tòa tiên thành.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, khẳng định là hai vị Vô Tướng Chân Quân bên trong Vân Mãng kiếm phái sẽ xuất thủ, mà bản thân lão ngăn chặn tin tức, chỉ sợ cũng sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề!
Những gương mặt phàm nhân vốn sinh sống trong tòa thành này, đã từng quen thuộc trước kia, nay lại hóa thành băng thi, bị địch nhân điều khiển gia nhập vào cuộc chém giết không ngừng nghỉ trước mắt.
Thanh trường kiếm trong tay Cận Vân Hạc như tia chớp lạnh như băng, trực tiếp lóe lên trong mắt lão.
Ngay sau đó, một kiếm lạnh lùng lập tức chém thẳng xuống mấy cái cửa thành ở bốn phía.
Cửa thành bị kiếm khí phá nát, phát ra âm thanh “ầm ầm” tan vỡ. Hàn phong lạnh như băng gào thét chui qua khe hở xông vào, mang đến một tia sinh cơ cho tòa thành thị u ám này.
Đám người đang bị luyện thi vây khốn, vừa bắt gặp cảnh tượng này, đã nhao nhao chạy trốn khỏi cửa thành, chạy thẳng về hướng bản thân có một chút hi vọng sống còn.
Không ít người trong đó đều là phàm nhân, có người cưỡi ngựa, có người kéo xe ngựa, cũng có người đi bộ, thậm chí còn có một người kéo một chiếc xe gỗ lớn, bên trên đựng một cái thùng chứa nước tiểu đen nhánh, hối hả ra khỏi thành...
Đúng lúc này, một luồng kiếm khí lạnh thấu xương từ phía sau đánh tới, Cận Vân Hạc cầm kiếm đón đỡ, cũng miễn cưỡng ngăn cản được đòn công kích bất thình lình này.
Trong lòng lão âm thầm cả kinh, uy lực một kiếm vừa rồi tuyệt không thua kém tam giai kiếm tu của Vân Mãng kiếm phái.