Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 749 - Chương 749: Sư Huynh, Xin Lỗi!!!

Chương 749: Sư Huynh, Xin Lỗi!!! Chương 749: Sư Huynh, Xin Lỗi!!!

Dưới lãnh nguyệt chiếu rọi, một bóng người cao lớn đang lơ lửng giữa không trung, trên người gã tản ra một luồng hàn khí lạnh như băng và khí tức tử vong dày đặc.

Trong tay gã đang cầm một thanh pháp bảo trường kiếm, trên thân kiếm cũng phủ đầy sương lạnh.

Mái tóc của gã đã khô héo lại còn thưa thớt, phảng phất như một đống cỏ khô bị băng tuyết tàn phá, đã mất đi ánh sáng của sinh mệnh rồi.

Da đầu của gã cũng trở nên khô nứt thô ráp, giống như đã mất đi tầng bảo hộ bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan.

Khuôn mặt gã đã không còn là hình người, toàn bộ cơ mặt trực tiếp vặn vẹo biến hình, con mắt híp lại thành một đường kẻ nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ ra nụ cười dữ tợn.

Sống mũi của gã đã sụp đổ, bờ môi khô nứt lại biến thành màu đen, phảng phất như bộ thân thể ấy đã mất đi toàn bộ phần nước và sinh mệnh rồi.

Từ trong cổ họng gã chợt phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp, hệt như đang nói muốn giãi bày nỗi thống khổ và cơn phẫn nộ vô biên.

Tóm lại, dung mạo của kẻ vừa xuất hiện đã sớm bị phá hủy, dù Cận Vân Hạc cảm thấy người này rất quen thuộc, nhưng lại không biết, đối phương rốt cuộc là ai.

Ngay sau đó, từng luồng kiếm quang tản ra trên tay bọn họ, hung hãn như muốn đâm rách trời xanh.

Hai người trực tiếp đấu kiếm trên bầu trời Ngân Tuyết thành.

Trong quá trình chiến đấu, Cận Vân Hạc đã nhận ra người này. Đối phương chính là sư huynh Vân Tiêu Tử đã vẫn lạc nhiều năm trước của lão.

Thiên Cương Kiếm Cận Vân Hạc lập tức mắt hổ rưng rưng, dùng ánh mắt đầy kinh ngạc đến khó có thể tin nổi, một mực nhìn chằm chằm vào Vân Tiêu Tử trước mắt.

Lão nhớ lại những chuyện lúc trước, nhớ lại khoảng thời gian hai người từng cùng nhau tu hành, nhớ tới nụ cười ôn hòa và sự tận tâm dạy bảo của Vân Tiêu Tử sư huynh. Nhưng ngày hôm nay, người từng hiền lành ấy lại biến thành một con luyện thi, không có ý thức, chiến đấu cùng lão rồi.

Trong lòng Cận Vân Hạc trào dâng một tia bi thống,

Lão biết Vân Tiêu Tử đã chết tại Thúy Bình sơn, chết dưới tay tên phản đồ của tông môn, Lãnh Trung Dương.

"Lãnh Trung Dương! Ta sẽ giết ngươi!" Cận Vân Hạc phát ra một tiếng rống to đầy thê lương đau đớn.

Cùng lúc đó, kiếm khí trên người lão cũng toàn lực bộc phát!

Phải biết rằng, đoạn thời gian trước, lão giao thủ với Vân Tiêu Tử vẫn dựa trên tinh thần là thăm dò làm chủ. Nói gì thì nói, lão vẫn phải thời thời khắc khắc đề phòng con dị thú kia tập kích, nghĩa là phải giữ lại một phần thực lực để ứng phó với khả năng dị thú sẽ xuất hiện.

Tuy kiếm khí của Vân Tiêu Tử vẫn uy lực mười phần, nhưng trong mắt của gã lại khuyết thiếu sinh khí và linh động. Kiếm pháp máy móc như thế, căn bản không phải đối thủ của Cận Vân Hạc.

"Sư huynh, xin lỗi." Trong mắt Cận Vân Hạc lóe lên vẻ thống khổ: "Ta sẽ siêu độ cho huynh."

Chỉ trong nháy mắt, thân kiếm của món pháp bảo Thiên Cương Kiếm trên tay lão lại phóng ra một mảnh quang mang mãnh liệt. Kim quang bắn ra bốn phía, phảng phất như muốn chiếu sáng cả thiên địa này.

Lão dùng sức lực toàn thân, hung hăng chém một kiếm này ra.

Ngay sau đó, một luồng kiếm khí cường đại trực tiếp bắn ra, nhanh chóng phá vỡ bầu trời, thậm chí còn dẫn động thiên địa dị tượng.

Rất nhanh, cuồng phong gào thét, lôi điện đan xen, phảng phất như toàn bộ thế giới đều đang run rẩy.

Luồng kiếm khí này giống như một con Cự Long, phóng về phía Vân Tiêu Tử, rồi trực tiếp xuyên thấu thân thể Vân Tiêu Tử, triệt để phá hủy gã.

Bên trong những mảnh vỡ nổ tung ngay giữa hư không, chợt có một luồng năng lượng cường đại phóng xuất ra ngoài, khiến cho cả vùng không gian chung quanh cũng vì nó mà vặn vẹo.

Cận Vân Hạc nắm chặt Thiên Cương Kiếm, cảm nhận dư âm truyền đến từ trên thân kiếm, trong lòng không khỏi trào dâng một nỗi bi thương.

...

Tại vùng hoang dã bên ngoài thành, có một cái thùng đựng nước tiểu màu đen khổng lồ đã bị vùi một nửa trong vũng bùn lầy bẩn thỉu...

Đột nhiên, từ trong rừng cây đen kịt gần đó chợt vang lên một chuỗi âm thanh sàn sạt. Rất nhanh, một con quái vật nửa người nửa nhện đã xuất hiện từ trong bóng tối.

Nửa thân trên là hình người của nó đã tạo thành sự đối lập mãnh liệt với nửa thân dưới là con nhện, quỷ dị khiến người ta sợ hãi.

Lãnh Trung Dương vô cùng kinh hãi, bàn tay lão nắm chặt một thanh trường kiếm sáng loáng, mũi kiếm hướng xuống phía dướim chuẩn bị ứng phó với bất cứ công kích nào có thể lao đến.

Trong mắt con quái vật nửa người nửa nhện kia không ngừng lóe lên lục quang, đồng thời một luồng khí tức tà ác cũng từ trên người nó, ầm ầm phun ra ngoài.

Nó dứt khoát chém một kiếm về phía cái thùng đựng nước tiểu màu đen to lớn kia. Chỉ trong nháy mắt, cái thùng nọ đã bị bổ ra, để lộ ra vách thùng trống rỗng.

Trong mắt Lãnh Trung Dương lóe lên một tia ngoài ý muốn.

Nó vốn cho rằng lão ô quy tam giai kia đang ẩn mình trong cái thùng gỗ này, nhưng cái thùng đã vỡ tan, bên trong lại không có vật gì cả.

Kết quả này làm nó vô cùng nghi hoặc khó hiểu.

Đúng vào lúc ấy, một luồng kim quang chợt lóe lên ngay giữa bầu trời Ngân Tuyết thành ở phía sau lưng nó.

Bộ thi khôi mạnh nhất trên tay nó đã bị chém giết, nơi này không thể lưu lại.

Con rùa già kia trốn mất rồi...

Quên đi... Nơi này đã phát sinh động tĩnh lớn như vậy rồi, bất cứ lúc nào Vô Thượng Chân Quân cũng có thể xuất hiện, nó phải lập tức rời đi.

Lãnh Trung Dương nhanh chóng thu hồi trường kiếm, lại thu tám bộ băng thi xung quanh vào trong Hư cảnh. Sau đó, thân hình nó lóe lên, nhanh chóng biến mất trong màn đêm, lưu lại đằng sau một cái thùng đựng nước tiểu trống rỗng, cùng với một mảnh rừng rậm hắc ám đã bị khí tức của nó xâm nhiễm.

...

Hôm sau, ánh mặt trời vẫn chiếu xuống Ngân Tuyết thành như thường ngày, phủ thêm một tầng hào quang màu vàng cho tòa thành trì vừa trải qua tai họa nọ.

Ánh nắng mặt trời ấm áp rọi xuống đầu đường cuối ngõ, làm cho mọi người tạm thời quên đi bi kịch thảm thiết vừa bùng nổ ngay giữa đêm qua.

Khu vực nội thành của Ngân Tuyết thành là nơi bị hao tổn nghiêm trọng nhất. Gần như cả gia tộc Tả thị đã bị tàn sát hết sạch, không còn một ai.

Còn ngoại thành, dù cũng chịu một ít ảnh hưởng, nhưng so với thảm trạng trong nội thành, vẫn còn may mắn hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment