Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 756 - Chương 756: Chỉ Nội Cảnh Tương Đồng Mới Có Thể Tương Dung?

Chương 756: Chỉ Nội Cảnh Tương Đồng Mới Có Thể Tương Dung? Chương 756: Chỉ Nội Cảnh Tương Đồng Mới Có Thể Tương Dung?

"Nơi này chính là Thiên Mã thảo nguyên của ta." Thác Bạt Uyển Nhi đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo, trong mắt lóe lên một mảnh quang mang hưng phấn: "Cùng ta chạy một vòng đi!"

Nói xong, nàng tùy ý cưỡi lên một con tuấn mã màu trắng như tuyết, hào hứng thúc ngựa lao nhanh về phía trước, vó ngựa đạp trên bãi cỏ mềm mại, phát ra tiếng vang "Lộc cộc".

Lý Thủy Đạo cũng nhảy lên một con tuấn mã, theo sát phía sau. Hai con ngựa chạy song song, giống như hai tia chớp xẹt qua một đường cong duyên dáng trên thảo nguyên.

Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua gò má Lý Thủy Đạo, mang đến mùi thơm nhàn nhạt trên người Thác Bạt Uyển Nhi. Hắn cảm nhận được khoái cảm bùng nổ khi con tuấn mã dưới thân mình lao nhanh về phía trước, trong lòng tràn đầy cảm giác tự do tự tại và cảm xúc trào dâng.

Bọn họ phi nhanh trên thảo nguyên, phảng phất như muốn chạy thẳng đến tận cùng của thế giới. Nhưng đương nhiên, Thiên Mã thảo nguyên - "Hư cảnh" của Thác Bạt Uyển Nhi - cũng không phải là vô hạn, chiều dài và chiều rộng của nó chỉ hơn mười dặm, khoảng hai vạn mẫu là cùng.

Lý Thủy Đạo và Thác Bạt Uyển Nhi nhanh chóng chạy tới biên giới của Hư cảnh, dưới ảnh hưởng tăng phúc đến từ lực lượng thiên địa, biên giới của Hư cảnh đã trở nên vững chắc đến không gì có thể phá nổi.

Nếu không phải tuyệt đối tín nhiệm Thác Bạt Uyển Nhi, khẳng định là Lý Thủy Đạo sẽ không dám tiến vào Hư cảnh của nàng, bởi vì một khi đã tiến vào trong này, không cần biết hắn sử dụng loại thủ đoạn gì, cũng không thể đột phá được tầng vách ngăn trước mắt.

"Thế nào? Thích nơi này chứ?" Thác Bạt Uyển Nhi mỉm cười hỏi.

Lý Thủy Đạo nhẹ gật đầu: "Vùng thảo nguyên này rất đẹp, rất giống với bên ngoài."

Thác Bạt Uyển Nhi nghe xong, khẽ nở nụ cười: "Ngươi có biết điểm mấu chốt để tu sĩ đột phá Nạp Hư cảnh là gì hay không?"

Trong lòng Lý Thủy Đạo khẽ động, hắn lập tức lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không cần biết là tu luyện môn công pháp gì, hay sử dụng loại đồng tham gì, mỗi một tu sĩ muốn đột phá Nạp Hư cảnh đều không nằm ngoài tám chữ " hóa linh nhập cảnh, mở ra Hư cảnh". Tức là để cho nội cảnh của đồng tham dung nhập vào bên trong 'Nội cảnh' của tu sĩ, ở thời điểm nội cảnh tương dung phù hợp, khi đồng tham thăng cấp tam giai, Hư cảnh trong cơ thể tu sĩ cũng có thể mở ra cùng lúc, trực tiếp biến nội cảnh của bản thân thành một tiểu thế giới thiệt giả khó phân."

Thác Bạt Uyển Nhi gật gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, vậy vì sao ngươi không thể đột phá được Hư cảnh, có phải là vì khuyết thiếu pháp môn cụ thể hay không?"

Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu, nói: "Ta vốn là đồng tham của con cóc, tông môn đã cho ta xem Tiên Thiềm U Đàm Đồ, nhưng khi ta xem xét bức tranh này, trong lòng luôn có một loại cảm giác nó không thích hợp với mình. Tựa như bản thân không thể ở trong tình cảnh này được, một khi triển khai nội cảnh, cái đầm lầy trong Tiên Thiềm U Đàm kia sẽ lập tức bị nghiền nát, bởi vậy cũng không thể hoàn thành một bước nội cảnh tương dung kia."

Thác Bạt Uyển Nhi khẽ cười nhạt một tiếng, nàng lại không trả lời thẳng vào câu hỏi đầy nghi hoặc của Lý Thủy Đạo, mà trực tiếp nói ra những trải nghiệm của mình: "Từ nhỏ, ta đã lớn lên tại vùng thảo nguyên này, thứ ta trông thấy được chỉ có một mảnh cỏ xanh mênh mông bát ngát, những cơn gió vi vu thổi qua thảo nguyên, những đám mây lững lờ trôi trên thảo nguyên, bởi vậy mà không cần phải nghi ngờ gì hết, nội cảnh《 Hoành Phong Vạn Lý Quyết》ta tu luyện cũng chính là thảo nguyên!"

"Đồng tham của ta là bạch vân thiên mã, chính là một con yêu thú luôn rong ruổi trên thảo nguyên, cũng là tinh linh của Ngân Tiết thảo nguyên. Nó cùng ta vui vẻ thổi gió trên thảo nguyên, lặng lẽ ngắm mây trên thảo nguyên, rồi chạy băng băng khắp vùng thảo nguyên xanh mượt, tùy ý tung hoành, và không có gì để nghi ngờ, nội cảnh của nó cũng là thảo nguyên!"

Nghe đến đó, Lý Thủy Đạo lập tức bừng tỉnh đại ngộ: "Ý ngươi là chỉ nội cảnh tương đồng mới có thể tương dung?"

Thác Bạt Uyển Nhi lộ vẻ mặt thưởng thức, khẽ gật gật đầu, lại tiếp tục nói về kinh nghiệm của mình: "Dù hai bên không hoàn toàn giống nhau thì ít nhất cũng phải xấp xỉ, nếu không dù cố gắng đến mức nào, cũng không thể hoàn thành một bước hóa linh nhập cảnh, càng đừng nói đến chuyện mở ra Hư cảnh..."

"Kỳ thật ở mười mấy năm trước, tu vi của ta đã ngừng lại ở cảnh giới nhị giai đỉnh phong này rồi, đáng tiếc vẫn một mực không tìm được cơ duyên, đột phá cửa ải cuối cùng..."

"Sau khi Ngạch Nhĩ Đăng chết bởi tam giai tu sĩ của Vân Mãng kiếm phái Cận Vân Hạc. Ngươi nói cho ta biết, tên tam giai tu sĩ kia sẽ đuổi tận giết tuyệt với ta, vì vậy, ta lập tức lên đường khởi hành về Kim Trượng tiên thành, rồi cưỡi đồng tham của ta chạy trốn về phía Tiên Đồ thành. Dọc theo đường đi, sau khi rong ruổi cả vạn dặm xa xôi, ta và đồng tham lại tìm được cơ hội để tiến vào nội cảnh cùng một lúc. Bởi vậy ngay sau khi tiến vào Tiên Đồ thành, ta đã bắt đầu bế quan, bế quan một năm trời là thuận lợi đột phá đến tam giai Nạp Hư cảnh, trong khoảng thời gian này, hoàn toàn không phục dụng bất cứ một loại đan dược nào."

Lý Thủy Đạo gật gật đầu. Từ sau khi đồng tham ngọc thiềm thừ của hắn tìm hiểu "Tiên Thiềm U Đàm Đồ", hẳn là nội cảnh của nó đã biến thành một hồ nước lá sen, mà bản thân hắn lại luyện ra Lãnh Nguyệt Hàn Sơn kiếm ý, cho nên nội cảnh của hắn, hoặc là gió tuyết đầy trời, hoặc là đồng tuyết vạn dặm, có một vầng trăng lạnh lẽo cao ngạo treo cao. Hoàn cảnh này hoàn toàn không tương hợp cùng với lá sen trong hồ nước, ếch xanh và ruồi muỗi, đương nhiên không thể đạt tới trình độ "hóa linh nhập cảnh, mở ra Hư cảnh".

Nhưng vấn đề của hắn cũng không chỉ đơn giản là như vậy!

Trên thực tế, Lý Thủy Đạo hoàn toàn coi đồng tham của mình như một loại "công cụ". Mà tất cả những loại công pháp ma đạo nhanh chóng có thành tựu trên thế gian, ví dụ như "Bạch Cốt Huyết Ma Công", "Quỷ Vương Kinh"… tất cả chúng đều không ngoại lệ, đều coi "Đồng tham" là công cụ của mình.

Lý Thủy Đạo cũng bị ảnh hưởng bởi chúng, mới huấn luyện đồng tham của mình là ngọc thiềm thừ thành một món vật phẩm cùng loại với trang sức, gần như không có chút sinh cơ nào.

Kỳ thật, khi làm như vậy là hắn đã bước lên con đường tà đạo mất rồi!

Bình Luận (0)
Comment