Hai con tuấn mã màu trắng đang gặm cỏ xanh phía sau lưng họ...
Trong cảnh đêm yên tĩnh này, hai người ở cùng một chỗ, tinh không như vẽ, ánh trăng như bạc, đúng là thời khắc để trao đổi sâu nhất.
Lý Thủy Đạo nhìn Thác Bạt Uyển Nhi, trong lòng tràn ngập tò mò.
"Thác Bạt tiền bối... người đã thăng cấp tam giai lúc nào vậy?" Lý Thủy Đạo nhẹ giọng hỏi.
Thác Bạt Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, phảng phất như trong mắt nàng cũng lóe lên một mảnh tinh quang. Nàng quay đầu mỉm cười, nhìn Lý Thủy Đạo nói: "Gọi ta là Uyển Nhi."
"Uyển...Uyển Nhi..." Lý Thủy Đạo có chút xấu hổ nói.
"Ừm." Thác Bạt Uyển Nhi gật gật đầu đáp ứng.
"Kỳ thật ta vừa mới xuất quan, không ngờ vừa đến Tiên Đồ thành lại gặp ngươi." Thác Bạt Uyển Nhi cũng lộ vẻ mặt cảm khái nói.
Lý Thủy Đạo cười nhạt một tiếng: "Có lẽ đây là lời chỉ dẫn của vận mệnh, hoặc là duyên phận."
"Đúng vậy..." Thác Bạt Uyển Nhi lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao kia. Dưới ánh trăng, làn da trắng như tuyết của nàng càng thêm mềm mại. Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, tựa như đang chuyển một lời ước nguyện đến những ngôi sao xa xôi kia, mong chúng chấp thuận.
Lý Thủy Đạo nhìn nàng, ánh mắt mềm đi. Hắn nhẹ nhàng tới gần, kề sát với khuôn mặt nàng, chóp mũi dán vào chóp mũi nàng, hít thở mùi hương tỏa ra theo từng luồng khí thở…
Thác Bạt Uyển Nhi cảm nhận được Lý Thủy Đạo đang tới gần, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ bừng, khóe miệng nhỏ khẽ mở ra, tựa như muốn nói điều gì đó, lại có chút thẹn thùng không dám nói ra.
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng hôn nàng một cái, rồi nhanh chóng rời khỏi đôi môi bé nhỏ kia.
"Ngươi..." Thác Bạt Uyển Nhi cảm nhận được trái tim mình đập rất nhanh, bàn tay nhỏ bé của nàng siết chặt lấy nhau, cõi lòng bối rối không biết nên nói điều gì.
Lý Thủy Đạo nhìn nàng, trong mắt tràn ngập dịu dàng: "Uyển Nhi... Đã lâu không gặp, ta thật sự rất nhớ nàng."
"Ngươi cái tên chết bầm này, sao lại to gan như vậy?" Bờ môi nhỏ của Thác Bạt Uyển Nhi có chút run run, cũng không biết là tức giận, xấu hổ, hay là vui sướng?
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, rồi mạnh dạn tiến tới, ôm nàng vào trong ngực.
Thác Bạt Uyển Nhi hoàn toàn không chống cự, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy y phục của Lý Thủy Đạo, thân thể lại hoàn toàn thả lỏng.
"Ta cũng thích ngươi." Nàng nhỏ giọng nói một câu, trong lòng chỉ hận không thể rúc người vào lồng ngực của nam nhân này.
"Ta tu luyện gặp bình cảnh, cần dùng Tiên Khiếu Đan, rốt cuộc ngươi đã dùng phương pháp gì mà không cần Tiên Khiếu Đan cũng có thể đột phá?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
"Ngươi tiến vào thể nội của ta sẽ biết." Thác Bạt Uyển Nhi trầm mặc một lát mới nói.
Thanh âm của nàng mềm mại mà trầm thấp, mang đến cho người ta một loại cảm giác mê hoặc khó có thể ngăn cản nổi.
Trong lòng Lý Thủy Đạo khẽ động, chẳng lẽ nữ nhân này đã sốt ruột đến mức không thể nhịn được rồi? Hắn nhìn Thác Bạt Uyển Nhi, trong lòng có chút do dự, nhưng vì tiền đồ tu luyện của mình, xả thân một chút thì có sao? Huống chi hắn đã sớm không còn trong sạch…
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi gật gật đầu.
"Được, không ngờ Uyển Nhi lại không chê, vậy ta cũng nguyện tiến đến với nàng." Lý Thủy Đạo vừa dứt lời, đột nhiên lại cảm nhận được một luồng thiên địa chi khí khổng lồ bị dẫn động trong thiên địa.
Luồng khí tức này mênh mông như biển, phảng phất như từ trên chín tầng trời buông xuống, trực tiếp hội tụ đến trên người Thác Bạt Uyển Nhi.
Lý Thủy Đạo âm thầm cả kinh, đây là khí tức Hư cảnh của tam giai tu sĩ!
Chứng kiến cảnh tượng vừa phát sinh trước mắt, hắn cũng lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cái gọi là "thể nội" của Thác Bạt Uyển Nhi kia vốn không phải là bên trong cơ thể của nàng, mà là bên trong Hư cảnh của nàng.
Lại nói, nếu Hư cảnh của tam giai tu sĩ nương tựa vào thân thể máu thịt của bản thân tu sĩ nọ, nó sẽ cực kỳ yếu ớt, nhưng ngược lại, nếu nó nương tựa vào lực lượng của thiên địa, sẽ trở nên chắc chắn vô cùng.
Hiện giờ Thác Bạt Uyển Nhi đã bắt đầu hấp thu lực lượng của thiên địa, muốn phơi bày Hư cảnh của mình ở ngay tại chỗ này.
Hư cảnh lộ ra ngoài!
Thác Bạt Uyển Nhi đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo, lại nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Lòng bàn tay nàng ấm áp mà mềm mại vô cùng...
"Vào đi, cẩn thận một chút, ngươi là người đầu tiên tiến vào đó." Thác Bạt Uyển Nhi nhàn nhạt nói. Trong thanh âm của nàng để lộ ra một tia khẩn trương và chờ mong khó tả.
Lý Thủy Đạo gật nhẹ đầu, hắn hít sâu một hơi, sau đó dứt khoát theo Thác Bạt Uyển Nhi cùng nhau biến mất khỏi thế giới này.
Hết thảy mọi thứ chung quanh đều rơi vào trong tĩnh mịch, phảng phất như thời gian vừa ngừng lại ngay tại khoảnh khắc này. Chỉ có hai con tuấn mã kia vẫn đứng tại chỗ phát ra những tiếng “Phì phì” ngơ ngác, dường như chúng đang nghi hoặc không biết chủ nhân đã rời đi đâu.
Một giọt sương trong suốt óng ánh lặng lẽ rơi xuống, đọng trên phiến lá mỏng manh của một cây cỏ non. Cả bầu trời đêm đầy sao, xinh đẹp mà sâu thẳm đang phản chiếu bên trong giọt sương trong veo kia.
Thứ này vốn không phải là giọt sương chân chính, nó chính là Hư cảnh của Thác Bạt Uyển Nhi hiển lộ ra bên ngoài.
Sau khi để Hư cảnh nương tựa vào thiên địa, Thác Bạt Uyển Nhi cũng có thể tiến vào Hư cảnh của mình...
...
Đây là một vùng thảo nguyên rộng lớn vô ngần.
Bầu trời có màu lam nhàn nhạt, những đám mây trắng nhẹ nhàng lơ lửng, sà xuống cực kỳ gần mặt đất, phảng phất như chỉ cần với tay lên là có thể chạm vào.
Một vầng hào quang mềm mại, tựa như ánh sáng sớm mai nhu hòa chiếu rọi khắp thảo nguyên, thắp sáng vạn vật, tạo nên một mảnh vàng óng ánh như thơ như họa.
Ở phía xa xa, một đàn tuấn mã màu trắng như tuyết đang chạy băng băng tới.
Dưới ánh mặt trời, cái bóng của chúng nó cũng lập lòe tỏa sáng, phảng phất như đang tồn tại bên trong một giấc mộng đầy mơ hồ, huyễn hoặc.
"Đây là thảo nguyên thiên mã, đồng tham của ta." Thác Bạt Uyển Nhi của hiện giờ đã có mái tóc màu đen trên đầu, nàng cao giọng nói. Chỉ thấy nàng cầm loan đao trên tay, tư thế oai hùng phấn chấn, tựa như một nàng công chúa hùng dũng của thảo nguyên.
apptruyen