-apptruyen-
Ba tháng sau, Tiên Đồ thành.
Tiên Đồ thành là một tòa thành trì cổ xưa được xây dựng ven biển.
Lý Thủy Đạo đứng ở ngoài thành, có thể nhìn về phía Bồng Lai hải với khói sóng mênh mông ở phía xa xa.
Có thể tưởng tượng, phía trước hắn là một mảnh hải dương mênh mông vô bờ, còn phía sau hắn là một vùng thảo nguyên mênh mông bát ngát.
Tiên Đồ thành này tọa lạc ở vị trí giao giới giữa hải dương và thảo nguyên, nếu trong tay không có địa đồ, không có la bàn, dù tu sĩ có thể phi độn, muốn tìm được tòa thành này cũng cực kỳ khó khăn.
Trên mặt biển có những cơn sóng cuộn trào mãnh liệt, từng cơn sóng vỗ lên đống đá ngầm bên bờ biển, phát ra âm hưởng như tiếng động của tự nhiên.
Đứng ở nơi này, có đôi khi sẽ nhìn thấy một vài tu sĩ ngự không phi hành trên biển, hoặc là linh thú đang chơi đùa trên mặt biển.
Ở trung ương vùng hải vực này, có một hòn đảo được xưng là Bồng Lai tiên đảo. Mà Bồng Lai đạo thống lấy cửu cung quy làm đồng tham cũng ở trong đó, đây cũng là đạo thống duy nhất nghiên cứu về Thiên Cơ Mệnh Lý trên toàn bộ Tu Tiên đại lục.
Nói cách khác, bí thuật thôi diễn vận mệnh đang nằm trong tay những tông môn và gia tộc tu tiên khác, đều có ngọn nguồn đến từ Bồng Lai truyền thừa.
Lý Thủy Đạo thu hồi tầm mắt, lập tức bước vào trong thành...
Hiện giờ đang vào lúc sáng sớm, mặt trời vừa mọc, nhưng đã có rất nhiều người hối hả tụ tập trên đường phố của Tiên Đồ thành.
Nhóm cư dân trong thành đã rời giường từ sớm, bắt đầu công việc của một ngày mới.
Một mình Lý Thủy Đạo đi trên con đường cổ trong thành, cảm nhận được khí tức độc đáo riêng biệt của tòa thành này. Hắn mặc trên người một bộ trường bào màu xanh, dưới chân xỏ một đôi giày mây, bước đi nhẹ nhàng, dường như đã hòa nhập vào bầu không khí của tòa thành này rồi.
Hắn vừa dạo bước trên đường, vừa thưởng thức những tòa kiến trúc và cửa hàng hai bên đường.
Phần lớn những tòa kiến trúc ở nơi này đều được xây dựng từ đá ngầm và linh mộc đặc sản trên núi, mỗi một tòa kiến trúc đều để lộ ra phong cách cổ xưa mà thanh lịch.
Bên trong những cửa hàng hai bên đường đều bày đầy các loại kỳ trân dị bảo, trong đó cũng không thiếu đặc sản của Bồng Lai hải và những món vận mệnh pháp khí khó gặp.
Lý Thủy Đạo dạo bước trên đường, phảng phất như một đám mây trắng tùy ý phiêu đãng trên bầu trời.
"Giáp kỷ dương nhân ất canh âm, bính tân đồng tử tự hội lai." Lý Thủy Đạo lẩm bẩm tự nói.
Ở Tiên Đồ thành này, thật sự có một đứa đồng tử nhận ra hắn, tìm được hắn, còn là cơ duyên để hắn thăng cấp lên tam giai ư...
Lý Thủy Đạo vẫn miệt mài hành tẩu không mục đích như vậy, mãi cho đến lúc chạng vạng...
Khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà vàng óng rọi xuống phiến đá xanh, phủ lên bóng lưng cô độc của hắn một tầng ánh sáng màu vàng óng ả.
Ngay lúc Lý Thủy Đạo đang thầm mắng lão rùa đen kia không đáng tin cậy, thì đột nhiên một giọng nói trong trẻo lại truyền đến từ phía sau lưng: "Lý Thủy Đạo?"
Hắn có chút sững sờ, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một đứa bé gái đang đứng sau lưng mình.
Nữ đồng này chừng mười hai tuổi, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng nõn giống như một đóa hoa sen trên núi tuyết, thoáng nhuộm lên mình một tầng hào quang tươi mát, trong veo.
Mái tóc của nàng được khéo léo buộc lại thành hình viên tròn, phía trên có một cây trâm nhỏ màu bích lục cắm nghiêng qua, mang theo một loại ý vị khác lạ.
Ánh mắt của nàng giống như hai ngôi sao lấp lánh, không ngừng lóe ra quang mang ngây thơ, chất phác và hiếu kỳ tò mò, một mực dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn.
Lý Thủy Đạo có chút sửng sốt, không dám tin vào mắt mình, hắn kinh ngạc hỏi: "Dược... Dược Đồng mỗ mỗ?"
Nữ đồng nọ vô cùng vui mừng, nàng lập tức chạy tới bên cạnh Lý Thủy Đạo, cẩn thận quan sát hắn từ trên xuống dưới một cái.
"Sao ngươi lại tới Tiên Đồ thành?" Dược Đồng mỗ mỗ Thác Bạt Uyển Nhi dò hỏi.
"Ta... Hiện giờ ta đã gần thăng cấp lên tam giai, chỉ còn cách một bước vượt qua ngưỡng cửa nọ, nên chuẩn bị đi Tiên Đồ bí cảnh hái Bàn Cổ Tu."
"Ngươi muốn luyện chế Tiên Khiếu Đan?"
Lý Thủy Đạo lập tức mở miệng đề nghị: "Thác Bạt đạo hữu, theo ta được biết, năm năm sau Tiên Đồ bí cảnh sẽ mở ra, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau đi tìm Bàn Cổ Tu, cùng nhau luyện Tiên Khiếu Đan nhé."
Thác Bạt Uyển Nhi lắc đầu nói: "Ta đã thăng cấp rồi."
Lý Thủy Đạo: "..."
Trên bờ biển dài dằng dặc giữa Ngân Tiết thảo nguyên và Bồng Lai tiên hải, Lý Thủy Đạo và Thác Bạt Uyển Nhi mỗi người cưỡi một con tuấn mã màu trắng như tuyết, giống như hai con du long thỏa thuê tung hoành giữa thiên địa.
Hai con tuấn mã nhẹ nhàng tung bốn vó, mỗi một lần lao lên đều tràn đầy lực lượng.
Gió biển thỏa sức gào thét bên tai, ống tay áo của hai người bọn họ phần phật tung bay trong gió, khuôn mặt cả hai đều đắm chìm trong gió biển, ánh mắt ngập tràn vui vẻ hân hoan.
Lý Thủy Đạo nắm chặt dây cương, cảm nhận con tuấn mã dưới thân đang lao nhanh về phía trước, đột nhiên trong lòng lại dâng lên một luồng cảm giác hào hùng khó tả.
Vung roi thúc ngựa, vui sướng lâm li rong ruổi giữa đất trời.
Loại cảm giác tiêu sái và sảng khoái này thật khó diễn tả bằng lời...
Chạy tới hăng say, đột nhiên Lý Thủy Đạo há miệng, thỏa sức bật ra một tiếng thét dài.
Ban đầu Thác Bạt Uyển Nhi có chút ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, nàng cũng gia nhập vào cùng hắn.
Tiếng hét của bọn họ giống như một hành khúc cổ xưa, một mực vang vọng trên vùng thảo nguyên trống trải...
Khi sắc trời dần tối, mặt trời chậm rãi rơi vào trong lòng Bồng Lai hải, Lý Thủy Đạo và Thác Bạt Uyển Nhi mới dừng chân.
Đối mặt với khung cảnh thiên địa tráng lệ đang từ từ biến đổi, trong lòng bọn họ không khỏi dâng lên một loại cảm giác chênh lệch kinh người giữa nhỏ bé và vĩ đại.
Gió biển nhẹ nhàng thổi qua, mang đi cảm giác nóng bức và mỏi mệt của ban ngày.
Bọn họ ngồi bên bờ biển, tùy ý nhìn những con sóng vỗ nhẹ vào mặt cát dưới chân, tinh tế cảm nhận được khung cảnh yên tĩnh và hài hòa này.
Màn đêm buông xuống, bầu trời dần dần được điểm xuyết bởi những vì tinh tú lấp lánh, thoạt nhìn, chúng giống hệt một mảnh pháo hoa rực rỡ giữa đất trời.