Thác Bạt Uyển Nhi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nâng một ngón tay lên, Khởi Tử Hồi Sinh Đan kia lập tức rơi vào trong miệng nữ thi nọ.
Đan dược vừa vào miệng, thân thể nữ thi đã bắt đầu run rẩy, tử vong chi khí chung quanh càng trở nên nồng đậm, phảng phất như có một luồng lực lượng băng lãnh mà tịch mịch đang không ngừng ăn mòn thân thể của nàng.
Ban đầu da thịt của nàng vốn ngập đầy một lớp dầu thi thể đen nhánh, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, nó lại trở nên xám trắng, khô héo đi.
Lực lượng tử vong càng lúc càng nồng nặc!
Linh Kiếm Chân Quân trông thấy một màn này, trong lòng lập tức phẫn nộ, hai mắt trừng lên đang chuẩn bị phát tác, thì đột nhiên… Kỳ tích xảy ra!
Chỉ thấy một luồng lực lượng tựa như Phượng Hoàng Niết Bàn lập tức phun ra từ vị trí trung tâm tử vong nồng nặc nhất.
Luồng lực lượng này tràn ngập sinh cơ và sức sống quỷ dị. Tử vong chi khí chung quanh thân thể nàng cũng nhanh chóng bị nó hấp thu. Thân thể nữ thi nọ bắt đầu bành trướng, là một loại biến dạng bành trướng vô cùng quỷ dị, giống như trong cơ thể của nàng đang có một thứ gì đó sắp sửa lộ diện...
Trên làn da của nữ thi bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt, sau đó tróc ra từng mảng... Phía dưới làn da bị bong tróc ấy, lại mơ hồ có thể thấy được một lớp da thịt màu trắng như tuyết vừa mới sinh ra.
Da thịt mịn màng như đồ sứ, bóng loáng và rực rỡ.
Thể xác dĩ vãng giống như một tầng bụi đất bong ra. Mà theo quá trình này, trong số những thứ bắt đầu bong tróc kia, còn bao gồm cả sợi dây xích sắt đã cắm vào thân thể của nàng...
Sau khi tất cả đã bong ra, chỉ còn lại một lớp da thịt mới toanh vừa xuất hiện.
Đó là pháp thể nhục thân vừa được hồi sinh.
Chỉ thấy thân thể nàng lơ lửng giữa không trung, đường cong cơ bắp vô cùng rõ nét, lại tràn đầy lực lượng và mỹ cảm có thể thấy được rõ ràng.
Thân thể của nàng vừa một lần nữa toả sáng ra sinh cơ và sức sống mới, tựa như vừa trải qua một lần đắp nặn lại.
Vào giờ khắc này, dường như nàng đã biến thành một con Phượng Hoàng, vừa trùng sinh từ trong đống tro tàn tử vong. Thân thể của nàng đã trải qua quá trình hồi sinh tựa như sức mạnh của Phượng Hoàng Niết Bàn, làn da của nàng xinh đẹp động lòng người cứ như một bộ lông vũ màu trắng như tuyết.
Nữ nhân này...
Ánh mắt Lý Thủy Đạo thoáng chớp động, nhưng biểu cảm trên mặt lại không lộ ra một chút sơ hở nào.
Nàng vốn không phải ai khác, mà chính là Hạ Nhược Tuyết đã biến mất nhiều năm kia.
Lại nói lúc trước, sau khi biết Tang Tuyết là Linh Kiếm Chân Quân, Lý Thủy Đạo đã lập tức nghĩ đến loại khả năng này, chỉ là hắn thực sự không ngờ, người kia lại đúng là nàng.
Tuy lúc này Hạ Nhược Tuyết đã trùng sinh, nhưng dường như nàng của hiện tại chỉ là một bộ thể xác, không có linh hồn. Hơn nữa, sau khi niết bàn, trên người nàng không được y phục che chắn, phần da thịt trơ trụi lộ ra trong không khí, có vẻ mềm mại dị thường.
Linh Kiếm Chân Quân nâng ngón tay lên, khẽ điểm một cái, gần như ngay lập tức, đã có một bộ trường bào dành cho nữ tử mặc xuất hiện từ trống rỗng, phủ lên người Hạ Nhược Tuyết. Bộ trường bào này mềm mại như một đám mây mù, lại dịu êm như một dòng nước chảy, nó vừa khoác lên người Hạ Nhược Tuyết, đã bó sát lấy thân hình hoàn mỹ của nàng, khiến cho nó càng thêm uyển chuyển.
Màu sắc của bộ trường bào ấy là màu trắng thanh nhã, phía trên có thêu những chuỗi hoa văn tinh mỹ, vừa cao quý vừa thần bí. Cổ áo của chiếc trường bào nọ hơi mở rộng, để lộ ra phần cổ và hai bên xương quai xanh mảnh khảnh Hạ Nhược Tuyết...
Sau đó, bàn tay Linh Kiếm Chân Quân lập tức cong lại, bày ra động tác Lan Hoa Chỉ, giữa ngón tay của nàng lại xuất hiện một luồng hồn phách mơ hồ trong suốt, giống như một luồng khí thể linh động, không ngừng lóe lên quang mang nhàn nhạt.
Luồng hồn phách này chính là hồn phách của Hạ Nhược Tuyết. Linh Kiếm Chân Quân đang chậm rãi rót nó vào trong cơ thể của nàng.
Ngay sau khi hồn phách được trả về nguyên chủ, thân thể mới sinh Hạ Nhược Tuyết bắt đầu có nhịp hô hấp, phảng phất như mỗi một cái lỗ chân lông đều mở rộng ra.
Da thịt của nàng càng trở nên trắng nõn nhẵn nhụi, giống như một khối ngọc tinh tế.
Thân hình của nàng cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, trở nên càng thêm cao ngất thon dài, tràn ngập sự mềm mại và lực lượng nữ tính.
Đồng thời, trong cơ thể nàng cũng bắt đầu xuất hiện từng luồng pháp lực cường đại. Luồng pháp lực ấy giống như một con sông lớn mênh mông, đang mãnh liệt bành trướng, không ngừng đánh thẳng vào kinh mạch và xương cốt bên trong cơ thể nàng.
Phảng phất như bộ thân thể của nàng đã biến thành một có hố đen không đáy, liên tiếp cắn nuốt những luồng pháp lực này.
Theo quá trình pháp lực không ngừng tăng trưởng, khí tức của Hạ Nhược Tuyết cũng bắt đầu phát sinh biến hóa. Nhịp hô hấp của nàng chậm lại, trở nên càng ngày càng thâm trầm có lực.
Thông qua những biến hóa này, dường như người bên ngoài cũng có thể cảm nhận được mỗi một cái tiết điểm linh lực trong cơ thể nàng đang sục sôi phát triển...
Đột nhiên, Hạ Nhược Tuyết mở mắt, đôi mắt sắc bén dị thường.
"A!" Nàng phát ra một tiếng gào thét, khí tức đột ngột rung động, thân thể hóa thành một luồng huyết quang, chỉ trong nháy mắt đã phá tan mái vòm của đại điện nghênh khách, bay thẳng lên không trung.
Ngay khi nàng xuất hiện, linh khí chung quanh đã bắt đầu rơi vào hỗn loạn, gió nổi mây phun, che khuất bầu trời. Từng tia chớp màu vàng lóe lên, phảng phất như vạn vật đều đang hò reo cổ vũ vì nàng đã được trùng sinh.
Hạ Nhược Tuyết đưa mắt nhìn trời, nhìn đất, nhìn hư không với những tia sấm chớp đì đùng, trong lúc nhất thời lại có chút hoảng hốt.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ký ức như thủy triều ào ào xông tới...
Nàng đã nhớ… Là ngày đó, nàng đột nhiên biến mất trong Hư cảnh của Linh Kiếm Chân Quân, rồi xuất hiện tại một khu thành trì đã bị phá vỡ.
"Ngân Tuyết thành... Sao lại thành như vậy?" Hạ Nhược Tuyết đưa mắt nhìn tòa thành trì tan hoang xơ xác trước mặt, bên trong con ngươi lộ vẻ kinh ngạc cực kỳ.
Bên cạnh nàng là một nữ tử mặc y phục thuần trắng, khí chất cao tuyệt, chính là Linh Kiếm Chân Quân.