Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 769 - Chương 769: Thiên Kiếp!

Chương 769: Thiên Kiếp! Chương 769: Thiên Kiếp!

"Đây là hậu quả còn lại sau khi một con dị thú hồn người thân thú tàn phá nơi đây, nó tên là Lãnh Trung Dương, chính là phản đồ của bổn môn. Loại thi độc nó đang nắm giữ chính là một mối họa lớn của bổn môn." Linh Kiếm Chân Quân lạnh nhạt nói.

"Ngài không giết được hắn sao?" Hạ Nhược Tuyết nghi ngờ nhìn Linh Kiếm Chân Quân.

"Lãnh Trung Dương vẫn có trí tuệ như khi còn sống, thân thú hồn người, xảo trá, ẩn nhẫn, thậm chí còn hiểu được bí thuật thôi diễn vận mệnh, ta hoài nghi trên người hắn có thứ gì đó như ngọc bội ra vào bình an. Nói tóm lại là ta không bắt được hắn." Linh Kiếm Chân Quân thở dài một hơi, nói: "Ta cần ngươi làm mồi nhử, câu hắn ra."

Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu, nàng biết mình vốn không thể từ chối được yêu cầu này...

Những ngày kế tiếp, Hạ Nhược Tuyết bị Linh Kiếm Chân Quân phái đi khắp các nơi, nàng xuyên qua vô số ngọn núi, băng qua vô số cánh rừng, vượt qua vô số dòng sông, rốt cục cũng phát hiện được tung tích của Lãnh Trung Dương bên trong một tòa cổ thành hoang vu.

Trên người con dị thú kia mọc ra tám cái chân nhện, thân hình cực lớn, nhìn qua cực kỳ đáng sợ, đã vậy trên người nó còn tản ra một luồng khí tức cường đại, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Đương nhiên, Hạ Nhược Tuyết không phải đối thủ của nó... Nàng chỉ là cục mồi câu cá.

Tại khoảnh khắc tử vong ấy, Hạ Nhược Tuyết nhìn thấy con dị thú kia giơ cái chân nhện sắc bén của mình lên. Sau đó, một tia sáng màu đen từ trên người nó bắn ra, đâm thẳng về phía trái tim nàng.

Rất nhanh, Hạ Nhược Tuyết đã cảm thấy thân thể của mình bị một vùng hắc ám băng lãnh bao vây. Nàng muốn giãy giụa, lại phát hiện mình đã không còn bất cứ sức lực gì nữa. Ý thức của nàng hoàn toàn biến mất…

Mãi cho tới khi nàng lại một lần nữa khống chế được thân thể của mình, thì trước mắt đã xuất hiện một mảnh sấm sét màu vàng, gắt gao vờn quanh bên cạnh.

Hạ Nhược Tuyết có thể rõ ràng cảm nhận được mình đang bị một luồng lực lượng khóa chặt lại.

Sắc bén, rừng rực, tràn ngập khí tức hủy diệt!

Đó là sấm sét!

Ma đao ở đâu?

Ngay tại thời điểm ý niệm này xuất hiện, một thanh Bạch Cốt Huyết Ma Đao thật lớn đã bay lên không trung, lao vút đến tay nàng.

Người còn, đao cũng ở đây.

Tuy vẫn không biết mình đang ở nơi nào, nhưng vào thời điểm này, Hạ Nhược Tuyết lại biết rất rõ bản thân đang muốn làm gì.

Một tia sấm sét rơi xuống, lại bị Bạch Cốt Huyết Ma Đao trên tay nàng chém ra một đao nát bấy.

Hạ Nhược Tuyết chết mà sống lại, vừa bừng tỉnh từ trong hồi ức, lại phát hiện mình đang ở trong thiên kiếp. Đồng thời luồng sát khí sắc bén tản ra từ thanh Bạch Cốt Huyết Ma Đao trong tay nàng lại cùng với lôi kiếp xung quanh, kích động lẫn nhau

Chỉ thấy linh khí chung quanh phun trào, thiên kiếp biến ảo khó lường, nàng thực sự không có đủ thời gian để đi quan tâm xem mình đang ở nơi nào, cứ đối phó với thiên kiếp trước lại nói sau.

Phía trên Bạch Cốt Huyết Ma Đao bắt đầu lóe lên một luồng huyết quang quỷ dị. Ngay sau đó, từng tia sét màu máu lập tức bay ra từ thân đao, va chạm với lôi điện của thiên kiếp trên đầu.

Lôi đình nổ vang, đinh tai nhức óc.

Thân hình Hạ Nhược Tuyết biến ảo không ngừng, nàng điên cuồng vung thanh Bạch Cốt Huyết Ma Đao trên tay tới, có ý đồ muốn dùng một kích mạnh nhất trên tay, chém nát mảnh thiên kiếp kia.

Đáng tiếc, ý đồ còn chưa thực hiện được, lực lượng thiên kiếp lại càng ngày càng khủng bố, nàng có cảm giác lực lượng của mình đang dần dần bị áp chế.

Đúng vào lúc này, đột nhiên Bạch Cốt Huyết Ma Công trong cơ thể nàng lại phát sinh dị biến. Chỉ thấy một luồng lực lượng vô cùng cường đại từ trong cơ thể nàng trực tiếp bộc phát ra, cũng giống như Phượng Hoàng Niết Bàn, lực lượng sau tái sinh càng mạnh mẽ hơn trước.

Hạ Nhược Tuyết cảm nhận được cảnh giới của bản thân đang nhanh chóng phát sinh biến hóa.

Nàng của hiện tại đã thay đổi, đã thăng cấp, đã không còn thuộc về cảnh giới của trước kia.

Nàng hung hăng ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thanh âm ngập tràn niềm vui vô tận. Nàng biết mình đã đột phá cảnh giới trói buộc, đã đạt đến một độ cao mới rồi. Nhưng đương nhiên, lực lượng của thiên kiếp vẫn vô cùng cường đại, nàng không có thời gian để mừng vui, phải tiếp tục ứng phó.

Thân hình nàng khẽ động, trực tiếp lao thẳng về phía lôi kiếp nhanh như một tia chớp.

Lưỡi đao vung ra, một tia chớp đỏ thẫm xẹt qua chân trời, va chạm cùng lôi kiếp.

Linh khí xung quanh bắt đầu phun trào, nhanh chóng xua tan năng lượng lôi kiếp cho nàng.

Thân hình nàng vẫn không ngừng lại, vẫn liên tục chém ra mấy đao, mỗi đao đều kèm theo lôi đình màu máu, hung hăng xé rách lôi kiếp.

...apptruyen...

Đại điện nghênh khách, Diệu Đan phường.

Linh Kiếm Chân Quân đã sớm biến mất không còn tăm tích.

Xuyên qua nóc nhà bị tổn hại, Lý Thủy Đạo đưa mắt chăm chú nhìn vào mảnh dị tượng với mây đen và sấm sét không ngừng chớp động trên bầu trời.

"Lúc nàng tu luyện tới tam giai, có phát sinh lôi kiếp hay không?" Đột nhiên Lý Thủy Đạo mở miệng dò hỏi.

"Không có. Xảy ra chuyện này là do con yêu vật kia khởi tử hoàn sinh, đây vốn là chuyện thiên địa bất dung, tự nhiên sẽ có lôi kiếp. Lôi kiếp không có liên quan đến cảnh giới, chỉ khi nghịch thiên cải mệnh, mới có lôi kiếp, cho nên tu sĩ chúng ta, nếu muốn phá giới phi thăng, đương nhiên sẽ có lôi kiếp." Thác Bạt Uyển Nhi mở miệng giải thích.

"Ta biết con yêu vật kia." Lý Thủy Đạo nói.

Sắc mặt Thác Bạt Uyển Nhi thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nàng biết mình vừa lỡ lời, vì vậy mới vội vàng thay đổi đề tài: "Phải sửa nóc nhà thôi, nếu không sẽ bị dột."

Lý Thủy Đạo: "..."

Tầng mây trên bầu trời không ngừng sôi trào cuồn cuộn, phảng phất như đang bị một luồng lực lượng nào đó ảnh hưởng.

Những tia sấm sét màu vàng và màu máu không ngừng lóe lên với tần suất cao hơn. Tiếng sấm và tiếng đao kêu vang lên không dứt bên tai...

Đám người Càn Nguyên Tôn Giả Ngụy Càn Khôn cùng với Bích Ba Tiên Ông Tạ Thanh Yên đều ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Tại vị trí này, bọn họ vẫn có thể trông thấy bóng dáng Hạ Nhược Tuyết, cũng trông thấy cả một vùng trời đang bị mây đen và lôi đình phủ kín.

Cư dân chung quanh cũng nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Dù với tầm mắt của mình, bọn họ vẫn trông thấy những đám mây đen và lôi đình không ngừng lóe sáng, nhưng đương nhiên, không một ai hay biết rốt cuộc trên kia đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, trong lòng chỉ cảm nhận được một loại rung động mãnh liệt và kính sợ không thôi.

Bình Luận (0)
Comment